Ngày hôm sau, sau khi Hề Ngọc Nhữ ý thức được chuyện đó, anh nghênh đón một câu hỏi đã bị trì hoãn khá lâu.
Lê Phụng nói: “Hề Ngọc Nhữ, lúc đó rõ ràng anh đã nói sẽ chờ tôi.”
Lê Phụng nói, nhưng thực chất là một câu hỏi.
Vậy nên Hề Ngọc Nhữ trả lời: “Tôi vội đi báo danh.”
Kỳ thật không phải, anh nói dối. Nói dối là kỹ năng sinh tồn phổ biến nhất, nói nhiều rồi, mặt sẽ không đổi sắc.
Rất nhiều người hiểu sai về Hề Ngọc Nhữ, cho rằng anh đáng tin cậy, bao dung, ôn hòa, lương thiện, rộng rãi, không bao giờ phản bội, không bao giờ lừa gạt. Nhưng thật ra, anh ti tiện hơn mọi người nghĩ nhiều.
Anh không thể chờ nổi, anh nóng lòng muốn rời khỏi nơi đó, bởi vì anh muốn cắt đứt với tất cả mọi thứ ở châu D: những mối quan hệ ở châu D, quá khứ ở châu D, bí mật ở châu D… Anh vội đến mức cả căn nhà ba mẹ để lại cũng có thể dứt khoát từ bỏ, bởi vì chỉ cần không nhìn thấy, thì sẽ không phải nhớ lại vào bất cứ lúc nào, ở bất kỳ đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT