Câu “Hề Ngọc Nhữ, anh là một beta” chẳng khác nào câu “meo meo, cưng là một con mèo”, Lê Phụng chỉ đang nói một sự thật khách quan.
Nhưng kỳ quái là, Hề Ngọc Nhữ lại nghe ra những ý nghĩa khác trong lời này, như thể có một bộ phận nào đó vốn dĩ không đáng nhắc đến đột nhiên có cảm giác tồn tại rất rõ ràng. Càng kỳ quái hơn là, trước đây anh nghe lời này cũng sẽ không nghĩ gì.
Beta thì là beta thôi, là sự tồn tại bình thường nhất trần đời. Trong mắt anh, thế giới này chỉ chia thành hai giới tính là nam và nữ; nhưng hiện tại, anh giống như một học sinh kém trong môn giáo dục giới tính, nghe câu vừa rồi đột nhiên bừng tỉnh: À, kỳ thật chúng ta có còn có ba loại giới tính phân hóa khác nhau.
Và có vẻ như, anh vừa ý thức được rằng beta cũng có công năng nào đó giống omega, đồng thời cũng có thể sắm vai alpha trong lúc quan hệ thân mật. Vậy nên, khi Lê Phụng lại lần nữa muốn dán vào người anh, Hề Ngọc Nhữ theo bản năng né sang một bên.
Động tác của Lê Phụng khựng lại. Hắn hơi híp mắt, nhìn Hề Ngọc Nhữ một lúc lâu, hỏi: “Anh không thích việc mình là beta sao?”
Khi hỏi như vậy, tuyến thể của hắn lặng lẽ phóng ra pheromone. Mùi hương tuyết lan giống những xúc tu mềm mại quấn lấy cánh tay Hề Ngọc Nhữ, chậm rãi trườn dọc lên yết hầu, chui vào cổ áo, thấm vào lớn quần thể thao màu xám… Từng tấc, từng tấc, từ tốn chiếm lấy con mồi.
“Không phải.” Hề Ngọc Nhữ phản bác, hoàn toàn không hay biết cơ thể mình ngập trong không khí đậm mùi hương tuyết lan. Nhưng bản thân anh không thể nói rõ ràng, đành giả ngơ đánh trống lảng, “Ăn xong rồi, tôi đi rửa chén.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play