Lê Phụng cảm thấy rất chán ngán đám người họ Lê ngu xuẩn kia.
Một tuần trước, Lê Khắc lái xe chở Lê Ân đụng trúng hắn ở gần trường học, gây tai nạn xong bỏ trốn, chỉ để lại thằng đần Lê Ân gọi xe cấp cứu cho hắn.
Phải nói thêm là, việc thông minh nhất, thức thời nhất Lê Ân từng làm trong cả cuộc đời của nó, chính là vào lúc hắn nửa mê nửa tỉnh, nó lén lấy di động của hắn gọi cho Hề Ngọc Nhữ.
Lê Khắc, con trai của em họ Lê Thu Lâm. Xét quan hệ huyết thống, Lê Khắc là em họ của hắn. Lê Thu Lâm đối xử khá tốt với ông em họ này, ít nhất thì cũng tốt hơn nhiều so với đứa con trai là hắn, vậy nên Lê Khắc cũng được hưởng sái. Chính vì thái độ như vậy, vụ tai nạn xảy ra cả tuần rồi cũng không có ai đứng ra giải quyết đàng hoàng.
Kỳ thật, với hắn thì gãy tay cũng không mang ý nghĩa gì, bởi đây là một sự kiện khách quan, hơn nữa điều kiện y tế của Liên bang rất tốt, chỉ cần đập đủ tiền thì tay hắn có thể hoàn toàn hồi phục như cũ, cũng sẽ không để lại di chứng gì. Nhưng nó còn thành công khiến Hề Ngọc Nhữ đến ở nhà riêng của hắn, xem như cũng khá tốt. Tối thiểu thì ban đầu hắn nghĩ như vậy.
Cho đến hôm nay, Hề Ngọc Nhữ nhìn tay hắn, lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như đang đối mặt với một vấn đề mình không cách nào giải quyết được. Bấy giờ, Lê Phụng có chút khó chịu với lỗi lầm của Lê Khắc. Nếu Lê Thu Lâm không xử lý, vậy hắn chỉ có thể tự xử lý.
Vào một buổi chiều Hề Ngọc Nhữ có tiết học, Lê Phụng vô tình biết Lê Khắc và cha gã đến tìm Lê Thu Lâm, vậy nên hắn lập tức gọi xe quay về trang viên nhà họ Lê ở vùng ngoại ô châu A.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play