“Gọi được chưa? Vẫn chưa liên lạc được à?”
Trong đại sảnh căn cứ tàu vũ trụ Á Tinh, một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi cau có hỏi cậu em trai đang bối rối.
Cậu em cũng đầu bù tóc rối, mặt mày nhăn nhúm:
“Đại ca, tín hiệu vẫn không kết nối được, có khi nào bé con làm rớt quang não rồi không? Em đã bảo là mình nên đến sớm hơn mà…”
Người đàn ông trung niên đá cho cậu em một phát:
“Ý cậu là đổ lỗi cho tôi đấy à?”
Cậu em lập tức câm như hến, không dám hé răng.
Người đàn ông tức đến mức muốn lật bàn:
“Chết tiệt cái app tinh hạm này, rõ ràng nói chuyến này sẽ trễ bốn tiếng! Tôi đâu có biết nó lại tới đúng giờ như vậy!”
Cậu em khô khốc hỏi:
“Vậy giờ mình làm sao đây, đại ca?”
Người đàn ông gào lên:
“Tiếp tục gọi cho bé con, gọi cho tới khi bé ấy trả lời thì thôi! Chết tiệt, nếu đại ca mà biết tôi để lạc mất con bé nhà anh ấy, ông ấy chắc chắn lột da tôi luôn! Được rồi, để tôi gọi! Làm ơn nhận đi, tổ tông nhỏ của tôi! Bé làm ơn bắt máy đi mà!”
---
Lam Lam đã đi đến mệt rã rời. Từ lúc xuống xe buýt, bé cứ thế lang thang mãi giữa một vùng tối đen như mực, không phương hướng.
Bé bật màn hình quang não lên, dựa vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ đó để soi đường.
Bé không để ý rằng quang não đã mất tín hiệu, cũng không biết rằng quang não có thể mất sóng.
Chỉ là ánh sáng ấy quá mỏng manh, không đủ để bé nhìn xa hơn vài bước.
Thế rồi khi đang lạc lối không biết đã đi đến đâu, Lam Lam nghe thấy vài âm thanh lạ.
Có tiếng động tức là có người, mà có người thì có thể hỏi đường.
Lam Lam cứ đi mãi, đi mãi, rồi cuối cùng bé cũng thấy được thứ đang phát ra tiếng động.
Ánh sáng trắng của quang não chiếu lên bụi cỏ trước mặt, giữa đám cỏ ấy, một chú chó nhỏ chỉ lộ nửa thân đang nằm thoi thóp, máu chảy loang ra dưới thân.
Nó nằm bẹp ở đó, phát ra những tiếng rên khe khẽ vô thức, vết thương trên người vừa dữ dội vừa thê thảm.
Lam Lam đứng ngây ra. Vì đã đi đường núi khá xa, khuôn mặt trắng trẻo giờ đã lấm lem bụi bẩn. Hiện tại bé chỉ cách chú chó khoảng mười bước, có lẽ do cảm nhận được có người lại gần, đôi mắt xanh lục của con chó lập tức mở ra, đầy cảnh giác, nhìn chằm chằm về phía trước.
Lam Lam nhìn chú chó nhỏ.
Chú chó nhỏ cũng nhìn Lam Lam.
Bản năng sinh tồn của động vật khiến nó khi gặp người lạ lập tức muốn chạy trốn. Nhưng nó vừa cựa mình thì đã phát ra một tiếng rên đau đớn, âm thanh ấy não nề tới mức khiến người nghe cũng phải nhói tim.
“Đừng, đừng cử động…” Lam Lam hoảng hốt nhìn phần hông đang rỉ máu của chú chó nhỏ, nhất thời luống cuống tay chân.
“Cậu... bị sao vậy?”
Bé rụt rè tiến lên một bước.
Vừa thấy bé tiến lại gần, chú chó lập tức giãy giụa dữ dội hơn, cố bất chấp đau đớn đứng dậy, nhưng hoàn toàn không còn sức, vừa nhấc người lên đã lại đổ rầm xuống đất, máu từ vết thương chảy ra càng lúc càng nhiều.
Lam Lam sốt ruột:
“Cậu... cậu đừng động đậy thật mà, tôi không phải người xấu…”
Bé bước thêm vài bước, đến trước mặt chú chó, bàn tay nhỏ mềm mềm nhưng lại có chút kiên quyết đè nhẹ lên lưng nó, không để nó gượng dậy nữa.
Chú chó nhỏ giận dữ, gầm gừ trong cổ họng, cố quay đầu muốn cắn vào tay Lam Lam, nhưng đến cả một động tác đơn giản như vậy, nó cũng không còn đủ sức để làm.
Nó chỉ phát ra vài tiếng nức nở buồn bã, rồi tuyệt vọng nằm xẹp xuống đất, nó đã trốn xa đến thế, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết, lại còn là chết dưới tay một con người nhỏ xíu yếu ớt như thế này…
Âm thanh nức nở của nó ngày càng lớn hơn, đau đớn chờ đợi khoảnh khắc bị kết liễu.
Lam Lam thấy nó mềm nhũn nằm xuống, liền nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bộ lông trên lưng nó.
Trên Tinh Hệ T•ử v•ong cũng có người nuôi chó, như mẹ Sophia – người giàu nhất khu – nuôi tận ba con chó to khổng lồ. Lam Lam rất thích chơi với tụi nó, mỗi lần tới nhà mẹ Sophia, bé đều leo lên lưng một con chó để nó chở bé chạy vòng vòng trong sân.
Con chó nhỏ này chỉ to bằng một nửa chó của mẹ Sophia, Lam Lam đoán đây chắc là một chú chó con.
Mà chó con thì cần được bảo vệ, giống như ba mẹ ở Tinh Hệ T•ử v•ong vẫn thường nói rằng Lam Lam là em bé mới cai sữa, nên mọi ba mẹ đều phải chăm bé cẩn thận.
Lam Lam tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông chú chó, giọng bé cũng mềm như bông mà dỗ dành:
“Chó con à, đừng sợ nhé, đợi cậu khỏi rồi, Lam Lam đưa cậu về nhà tìm mẹ có được không?”
Đôi mắt xanh buồn bã của chú chó, vì sinh lực dần cạn kiệt, cuối cùng cũng từ từ nhắm lại, nó đã ngất đi.
Lúc này Lam Lam mới đứng dậy, giơ cao quang não, ngó đông ngó tây tìm kiếm xung quanh. Bé đang tìm thứ gì đó — nhưng không thấy.
“Chó con, cậu đợi tôi một chút, tôi quay lại ngay!”
---