Lam Lam ghi nhớ rất rõ những lời dặn đó, bé vẫn luôn giữ kỹ tờ giấy có ghi địa chỉ.

Người anh trai bên cạnh dường như đang rất kích động, Lam Lam thấy hắn siết tay đầy căng thẳng, đeo kính thực tế ảo, không biết đang xem gì, nhưng vẻ mặt thì tràn đầy phấn khích.

Đã rời khỏi vành đai thiên thạch, bên ngoài cửa sổ chỉ là một màn đen đặc, không còn gì nữa, Lam Lam nghĩ nghĩ, cũng kéo tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ hoạt hình trên cổ tay trái.

Lam Lam cũng có quang não, là giám ngục trưởng đã mua cho bé, là loại quang não dành cho trẻ em, tuy không thể kết nối Tinh Võng, chỉ có thể gửi và nhận tin nhắn, nhưng vẫn có thể chơi dò mìn!

Bé không có tai nghe, cũng không có kính thực tế ảo, nên liền giơ quang não lên ngang trước mặt, điều chỉnh thành kích cỡ nhỏ đủ để không làm phiền người khác, sau đó dùng tay nhỏ chạm vào màn hình, ngoan ngoãn chơi dò mìn.

Đồng thời, bé vẫn vểnh tai nghe chăm chú thông báo trên loa, bảo đảm mình sẽ không xuống nhầm trạm.

Tàu lại bay thêm nửa ngày nữa, cuối cùng cũng đến Á Tinh.

Khi Lam Lam xuống tàu, anh trai ngồi bên cạnh vẫn còn đắm chìm trong thế giới quang não, chưa từng tháo kính xuống nhìn quanh.

Lam Lam không muốn làm phiền hắn, liền dán người vào vách tường, rón rén từng chút bò qua đầu gối của anh trai, lặng lẽ đi ra ngoài.

Chân tay vụng về chạy đến cửa, Lam Lam hướng về tiếp viên tóc vàng mắt xanh, làn da trắng toát xinh đẹp, dè dặt hỏi:
“Chị ơi, cho em hỏi, đây có phải là Á Tinh không ạ?”

Tiếp viên mỉm cười:
“Đúng rồi, đây chính là Á Tinh, em định xuống trạm này à?”

“Vâng ạ!” Lam Lam gật đầu thật mạnh, vươn đôi chân ngắn cũn và bàn tay bé xíu bám vào tay vịn bên cạnh, từng bước từng bước cẩn thận bước xuống bậc thang.

Lúc đi xuống—

Đáy mắt tiếp viên lấp lánh ý cười, nhóc con nhân loại này thật đáng yêu, đáng yêu hơn cả đám con nít ma cà rồng nhà bọn họ.

Lam Lam nhớ lời giám ngục trưởng dặn, sau khi xuống tàu thì phải ngồi đợi ở đại sảnh, sẽ có người đến đón bé.

Bé rất ngoan, liền trèo lên ghế dài ở khu vực đón khách, ôm chặt balô trước ngực, đôi chân nhỏ vì quá ngắn nên lơ lửng không chạm đất.

Lam Lam cố gắng ngó quanh, nhìn dòng người lớn với đủ kiểu dáng nối đuôi nhau đi ngang qua, đến mức mắt bé sắp loạn cả lên.

Oa, đây chính là đại tinh cầu sao?

Nhiều người ghê!

Từ chạng vạng chờ đến tối mịt, trời bên ngoài đã tối sẫm, vậy mà người đến đón Lam Lam vẫn chưa xuất hiện.

Bụng Lam Lam bắt đầu sôi ùng ục, bé ôm lấy cái bụng lép kẹp, nhìn dòng người trong sảnh thưa dần, rồi thấy cả nhân viên bắt đầu khóa cửa, cảm giác hoang mang bắt đầu kéo đến.

Suy nghĩ một hồi, Lam Lam móc tờ giấy từ túi yếm ra, chắc là bạn của giám ngục trưởng bận quá nên quên tới đón rồi, không sao cả, bé có thể dựa vào địa chỉ này để tự đi!

Lam Lam biết đọc một ít chữ, bé từng học chương trình năm nhất với bác sĩ Wahl – người được xem là người có học thức nhất ở T·ử v·ong Tinh – nên chữ ghi trên địa chỉ, Lam Lam đều nhận ra.

Á Tinh – Khu nam số 8 – Hẻm Vượng Tửu – Số 22.

Lam Lam khoác balô lên vai, lóng ngóng nhảy xuống chiếc ghế cao, vội vàng chạy theo sau nhân viên đang chuẩn bị khóa cửa, nhanh chân rời khỏi cổng chính.

Bên ngoài xe cộ qua lại tấp nập, rất nhiều xe huyền phù đang bay trên không trung.

Lam Lam ngó nghiêng khắp nơi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được trạm xe buýt. Ở T·ử v·ong Tinh cũng có xe buýt, vì nơi đó rất rộng, lúc ba giám ngục đi tuần, có lúc sẽ tự lái xe, có lúc cũng đi xe buýt.

Trước cửa trạm tàu có cả chục tuyến xe buýt, Lam Lam cố gắng phân biệt các ký hiệu trên xe, nhưng không phải chữ nào bé cũng nhận ra.

Cuối cùng, Lam Lam đi đến trước cửa một quầy bán dịch dinh dưỡng, ngẩng đầu thật cao, ngoan ngoãn hỏi người bán hàng đang ngồi phía sau:
“Chị ơi, chị có biết đi đến Khu tám – hẻm Vượng Tửu số 22 ở Á Tinh thì nên đi tuyến xe nào không ạ?”

Quán đang vắng khách, người bán hàng tranh thủ xem livestream 《Sân Huấn Luyện Trí Mạng》, nghe thấy hỏi thì cũng không ngẩng đầu, chỉ đại về phía trước:
“Bên kia kìa.”

Lam Lam nhìn theo hướng đó, quả nhiên thấy một chiếc xe buýt đang dừng, bé cười toe toét, để lộ hai chiếc răng sữa trắng bóc, vui vẻ nói:
“Cảm ơn chị ạ!”

Nói xong liền lộc cộc chạy về phía chiếc xe buýt.

Sau khi lên xe, Lam Lam lấy từ balô ra tiền lộ phí mà ba mẹ ở T·ử v·ong Tinh đã chuẩn bị sẵn, bé móc ra một đồng tiền tinh tế mệnh giá một đơn vị, “leng keng” một tiếng thả vào thùng thu phí.

Tài xế cũng đang tranh thủ lúc khách chưa nhiều để xem livestream 《Sân Huấn Luyện Trí Mạng》, vừa vặn thấy Thái tử chém thêm một con Phong Xích Lang, hắn xem đến nghiện, thì bên tai vang lên tiếng “leng keng” thu tiền. Nhìn sơ không thấy người đâu, hắn nghĩ khách đã tự vào ghế ngồi nên cũng không để ý, tiếp tục xem phát sóng.

Bị thùng thu tiền cao hơn cả đầu che mất, Lam Lam bỏ ví lại vào túi xách, chỉnh lại balô, rồi mới đi sâu vào xe buýt vốn chẳng có ai.

Ơ, xe vắng quá trời, chắc là vì muộn quá, chuyến về khuya nên không có mấy người.

Bé chọn một chỗ ngồi đơn, ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt tờ giấy, mắt ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Rất nhanh sau đó, chuông xe vang lên, tài xế cuối cùng cũng tạm biệt livestream và cho xe khởi hành.

Xe buýt huyền phù nhấc bổng lên không trung, nhưng bên trong vẫn rất vững chãi, không hề lắc lư.

Lam Lam chưa bao giờ thấy cảnh vật ở đại tinh cầu, suốt dọc đường bé đều bám vào cửa kính, kinh ngạc nhìn ánh đèn lộng lẫy bên ngoài.

Xe ô tô bay, đĩa bay, nhà hàng bay, đường phố thì người qua lại đông đúc, màn hình quảng cáo khổng lồ trên các toà nhà chiếu những đoạn giới thiệu về cơ giáp đầy màu sắc rực rỡ.

Lam Lam cảm thấy một đôi mắt của mình thật sự là không đủ dùng, nhìn chỗ này thì lỡ mất chỗ kia, bé như bị hoa mắt, đến mức mải mê nhìn mà gần như quên luôn cảm giác đói bụng.

“Trạm tiếp theo, trạm cuối – Khu tám.”

“Á!” Tiếng thông báo vang lên bên tai khiến Lam Lam giật mình tỉnh khỏi cơn mê mẩn, bé cúi đầu nhìn lại tờ giấy trong tay.

Khu tám phía nam.

Đúng là khu tám rồi!

Trạm kế tiếp bé phải xuống!

Lam Lam vội vàng ngồi ngay ngắn lại, chuẩn bị đứng dậy khi đến nơi.

Có lẽ vì là trạm cuối nên quãng đường rất xa, từ trạm trước đến trạm này mất gần 30 phút, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng từ thành phố xa hoa rực rỡ dần chuyển thành vùng nông thôn tối tăm và hẻo lánh.

Xe buýt cuối cùng cũng dừng lại, tiếng phát thanh nhẹ nhàng vang lên:

“Trạm cuối – Khu tám đã đến, xe dừng một phút, xin mời hành khách lần lượt xuống xe…”

Lam Lam nhìn trái nhìn phải, trong xe chỉ còn mỗi bé, bé ngoan ngoãn đứng bên cửa sau, đợi xe dừng hẳn rồi vịn vào tay cầm, cẩn thận bước xuống từng bậc.

Một phút sau, xe buýt lặng lẽ rời đi, Lam Lam đứng một mình cạnh biển trạm hoang vu, xung quanh thậm chí không có lấy một chiếc đèn đường, bé gãi gãi đầu, ngơ ngác nhìn quanh.

Nơi này... nhìn thế nào cũng không giống chỗ có người ở...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play