Lam Lam chạy chầm chậm về phía xa, trong lòng thấp thỏm sợ nếu đi quá xa thì sẽ không tìm được đường quay lại, nên vừa đi bé vừa tiện tay nhặt mấy hòn đá rải dọc đường.
“Tìm được rồi!”
Đó là một loại cỏ nhỏ màu xanh lục. Lam Lam ngồi xổm xuống, cẩn thận đào gốc cỏ lên, rồi tiếp tục đào thêm thật nhiều, sau đó lộc cộc chạy về, quay lại bên cạnh chú chó nhỏ đang thoi thóp thở.
Bé đặt đám cỏ lên phiến đá, dùng hòn đá nhỏ nghiền nát chúng ra, sau đó đem hỗn hợp cỏ nhão màu xanh đắp lên vết thương ở phần bụng và eo chú chó.
Làm xong tất cả, chú chó vẫn không hề cử động. Lam Lam ngồi nhìn nó rất lâu, đến mức chính bé cũng bắt đầu thấy mỏi.
Cuối cùng, bé ngáp một cái thật to, khoé mắt ươn ướt vì buồn ngủ, mông ngồi bệt xuống đất, người tựa vào bên cạnh chú chó, đầu dụi lên đầu nó, chớp mắt đã ngủ mất.
Sáng hôm sau, Lam Lam bị luồng hơi nóng phả vào mặt đánh thức.
Bé mơ màng mở mắt, đối diện với một đôi mắt thú màu xanh lục tràn đầy sát ý và phòng bị.
Chính đôi mắt ấy vừa phả khí lên mặt bé, khiến Lam Lam cảm thấy có hơi... hôi hôi.
Bé vẫn chưa tỉnh hẳn, lơ mơ đưa tay chạm nhẹ vào chiếc mũi lạnh ngắt trước mặt, miệng thì thào:
“Tiểu cẩu cẩu, cậu tỉnh rồi à…”
Chú chó không động đậy, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn bé. Bộ răng nhọn hoắt lộ ra khỏi hàm, nước dãi rỉ từng giọt.
Phong Xích Lang có răng nanh mang độc, có thể khiến đối thủ tê liệt hoặc bị ăn mòn.
Nó biết chỉ cần hơi dùng lực, là có thể cắn đứt cổ cô bé này, khiến bé không thể nhúc nhích.
Nhưng nó lại không biết, liệu mình có muốn cắn hay không…
Lam Lam đâu biết chú chó nhỏ đang nhen nhóm ý định cắn chết mình, bé lồm cồm ngồi dậy, cúi xuống kiểm tra vết thương ở phần eo của nó.
Vết thương vẫn còn dính một chút nhựa cỏ xanh, nhưng phần lớn dược thảo đã biến mất, không biết là rơi mất hay đã bị chú chó liếm sạch.
Lam Lam hơi không vui:
“Cái đó là thuốc, phải đắp lên vết thương thì mới mau khỏi, tiểu cẩu cẩu, cậu không được nghịch bậy nữa đâu nhé.”
Vừa nói, gương mặt tròn xoe của bé đã phồng má lên giận dỗi, còn chìa ngón tay ra chọc nhẹ vào mũi chú chó.
“Hắt xì!” Phong Xích Lang bị chọc đến phát bực, liền hắt hơi một cái thật to.
Lam Lam thấy nó dễ thương muốn xỉu, liền xoa đầu nó, rồi bò dậy:
“Nào, nằm xuống đi, mình đắp thuốc lại cho.”
Tối hôm qua bé đã đào về một đống cỏ, Lam Lam xoay người nghiền tiếp số còn lại, sau đó quay lại, thấy chú chó vẫn đứng lù lù phía sau lưng bé.
“Cậu ngồi xuống đi mà.” Bé nói.
Phong Xích Lang chưa nhúc nhích. Nó cúi đầu ngửi ngửi đống cỏ trên tay bé, nhận ra đúng là thứ khiến nó dễ chịu tối qua, nên do dự một lúc mới chịu ngồi xuống, dù vậy bộ lông trên lưng vẫn dựng hết lên, luôn trong tư thế cảnh giác.
Lam Lam cẩn thận lau sạch phần thuốc cũ còn dính trên vết thương, rồi nhẹ nhàng đắp lớp thuốc mới lên, vừa làm vừa nói:
“Bây giờ cậu chưa được cử động mạnh đâu nhé, ít nhất phải nghỉ ngơi nửa ngày, nếu không vết thương lại vỡ, máu lại chảy. Cậu yên tâm, Lam Lam nhất định sẽ giúp cậu tìm được mẹ, Lam Lam sẽ không bỏ cậu lại đâu!”
Bôi thuốc xong, bé lại mở balô của mình, lấy ra một lọ dinh dưỡng dịch vị mật dưa.
“Mẹ Nhã Nhã sợ Lam Lam mang không nổi, nên chỉ cho năm lọ Lam Lam thích nhất. Giờ Lam Lam chia cho cậu một lọ nha.”
Bé mở nắp chai, đổ lớp dịch sánh ngọt thơm ra tay, đưa tới trước mặt chú chó nhỏ.
Vừa ngửi thấy mùi, Phong Xích Lang liền chồm tới, hung hăng liếm sạch lòng bàn tay cô bé. Loại chất lỏng này chứa năng lượng, là món mà tất cả các loài dị thú đều khao khát!
Lam Lam thấy tay ngứa ngáy vì bị liếm, sau khi cho chú chó ăn xong cả chai, bé lau sạch tay rồi mở một lọ khác cho mình.
Tối qua, khi ở căn cứ tinh hạm, bé đã rất đói bụng, nhưng vẫn cố nhịn vì không nỡ ăn hết phần dinh dưỡng mẹ Nhã Nhã chuẩn bị. Bé định chờ đến khi nhớ nhà quá thì lấy ra ăn dần.
Nhưng bây giờ thì chịu không nổi nữa rồi, bé đói đến hoa mắt, mà tiểu cẩu cẩu thì bị thương, cũng không thể để nó đói bụng được.
Sau khi cả hai cùng ăn hết hai chai, Lam Lam cẩn thận cất ba chai còn lại. Thấy chú chó lại muốn mon men tới gần túi, bé vội kéo khoá balô lại, rất nghiêm túc nói:
“Không được ăn nữa! Ăn hết thì không còn đâu! Phải để dành khi đói quá còn có cái mà ăn!”
Đôi mắt xanh của Phong Xích Lang lại ánh lên tia lạnh lẽo. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, nó thật sự muốn cắn phăng cổ của nhân loại này, rồi nuốt luôn cả ba lọ kia!
“Thôi nào, trưa rồi mình ăn tiếp ha?” Lam Lam xoa xoa cái đầu to đang cứng ngắc của nó, còn thơm nhẹ lên mũi nó một cái, rồi cười khúc khích ôm lấy cổ:
“Mình ngủ thêm chút nữa đi, chờ khi vết thương cậu khá hơn rồi, chúng mình sẽ cùng đi tìm mẹ cậu nhé.”
Bé con dựa sát lại gần khiến Phong Xích Lang thấy hơi khó chịu, nhưng chỉ một lát sau, nó phát hiện cô bé đã tự chui vào ngực mình, tay nhỏ ôm lấy túm lông trước ngực nó, rồi ngủ mất.
Cảm nhận được con người này hoàn toàn không có ý công kích, cuối cùng Phong Xích Lang cũng chịu hạ lông xuống, nó vẫn còn đói, liếm liếm lòng bàn tay bé, nơi vẫn còn vương mùi năng lượng.
Liếm vài cái, nó cũng từ từ nhắm mắt, đầu dụi vào đầu bé.
Cơ thể nó vẫn còn rất đau, thật ra... nó cũng rất mệt.
Khi tỉnh lại lần nữa, trời đã trưa.
Lam Lam mở một chai dinh dưỡng dịch, uống nửa phần, phần còn lại cho tiểu cẩu cẩu.
Chỉ còn lại hai chai cuối cùng, Lam Lam không dám ăn nữa, đành cố chịu đói.
Bé kiểm tra lại vết thương, chỗ đó đã ngừng chảy máu, còn bắt đầu đóng vảy rồi.
Dùng một mảnh áo nhỏ từ trong balô làm băng tạm, Lam Lam nhẹ nhàng buộc quanh vết thương, rồi đứng dậy:
“Tiểu cẩu cẩu, vậy mình đi thôi, cậu có thể ngửi được hướng mẹ cậu không?”
Phong Xích Lang chậm rãi đi về phía trước, vì bị thương nên không thể đi quá nhanh, nhưng tốc độ như vậy lại vừa vặn để cô bé tay ngắn chân ngắn này đuổi kịp.
Hai đứa đi mãi đi mãi, cho đến khi Lam Lam bắt đầu mỏi chân…
“Còn phải leo lên núi nữa à?”
Lam Lam chống đầu gối, nhìn triền núi cao trước mắt, rồi quay lại nhìn xuống dưới.
Từ chỗ bé đứng chỉ thấy một vùng hoang vu dưới chân núi, chẳng có lấy một căn nhà.
Chỗ này thật sự là khu nam tám, hẻm Vượng Tửu sao? Nhìn chẳng giống nơi có người ở chút nào.
“Gâu…” Tiểu cẩu cẩu phía trước khẽ kêu một tiếng.
Lam Lam quay đầu nhìn theo, thì thấy càng lên cao càng lộ ra một hàng rào thép cao vút.
“Mẹ cậu ở sau hàng rào này à? Vậy đi tiếp thôi…” Bé cố gắng bước tiếp. Một người một sói nhanh chóng tiến đến gần rào chắn, rồi chui qua một cái lỗ thủng lớn ở góc phải bên dưới.
Rất nhanh, cả hai tiến vào một khu rừng rậm rạp hơn.
“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc…”
Kỹ thuật viên sửa chữa kỳ cựu đang vác dụng cụ của mình, vừa đi về phía tây sân thi đấu vừa ngâm nga hát.
Hôm qua, trong chương trình 《Sân Huấn Luyện Trí Mạng》, Thái tử đế quốc đã chạm trán bầy Phong Xích Lang, hai bên đuổi nhau tới tận biên giới phía tây sân thi đấu, giữa lúc hỗn chiến, hàng rào phòng vệ cũ kỹ đã bị một con sói phá thủng.
Vì sợ quanh đó vẫn còn thú dữ lang thang, nên mãi đến hôm nay kỹ thuật viên mới dám đến sửa chữa.
Nhìn thấy lỗ thủng to tướng, kỹ thuật viên lập tức bắt tay vào hàn lại. Mồ hôi đổ ròng sau nửa tiếng vật lộn, hắn ngẩng đầu nhìn sâu vào sân thi đấu, thở dài một hơi:
“Không biết đợt huấn luyện lần này rốt cuộc có ai vượt qua được không nữa, cứ thế này thì đám thiên tài nhị đại chắc chết sạch mất thôi, trời ơi…”