Sau khi dọn dẹp bát đĩa xong, Mirajane rời đi một lúc rồi nhanh chóng quay lại – lần này còn dẫn theo một người.

Một người có vóc dáng… kỳ lạ.

—— Cơ thể béo tròn như một quả bóng khổng lồ, trong khi tay chân lại thon thả, gương mặt thì hoàn toàn không béo chút nào, nhìn vào có cảm giác cực kỳ không cân đối.

Dựa trên kinh nghiệm từng xem Conan, Rhode không khỏi hoài nghi liệu có phải người béo này là giả không.

Mirajane giới thiệu:
“Đây là Reedus đấy. Ri, da, sư.”

Rhode lặp lại tên theo cô, rồi Reedus cũng lịch sự chào hỏi lại.

Rhode phát hiện, kể từ khi tỉnh lại, mấy người mà cậu gặp đều có nét riêng rất rõ – người đẹp thì đẹp kiểu lạ, người kỳ quặc thì kỳ quặc đến mức khó mà quên được.

Ngay trong lúc cậu còn đang thắc mắc, Reedus đã rút ra bút vẽ và bảng vẽ, nhanh như chớp bắt đầu phác thảo ngay trên cái bụng tròn vo của mình.

Đầu tiên là vẽ một bức hình cậu – Rhode, sau đó lại vẽ ông già lúc nãy vừa rời đi.

Tiếp theo... hai người đó đột nhiên nhảy ra khỏi bụng của Reedus và… bắt đầu cử động!

“Thần bút Mã Lương? Hay là tranh siêu thú sống dậy?” – Rhode lập tức liên tưởng đến mấy câu chuyện mình từng biết.

Dĩ nhiên, Reedus chẳng hiểu cậu đang nói gì, vẫn tiếp tục vẽ mà không mảy may bận tâm.

Một khu rừng dần dần hiện lên, hai người tí hon bước vào khu rừng, bắt đầu… trình diễn.

‘Rhode’ ngã xuống giữa rừng, còn ‘ông già’ thì tay chân kéo dài ra, nâng cậu lên rồi rời đi.

Sau đó là màn xuất hiện của cô gái tóc hồng, đổ thuốc cho ‘Rhode’, tiếp đó là cảnh ‘Rhode’ tỉnh lại, ‘Mirajane’ bước vào... toàn bộ diễn biến quen thuộc được tái hiện không thiếu chi tiết nào.

Rhode ngẩn người theo dõi – thì ra Reedus dùng cách này để giải thích mọi chuyện với cậu.

Và cậu… thật sự hiểu được nữa chứ. Chỉ có điều, cách truyền đạt này đúng là quá vi diệu.

Nếu không phải là công nghệ chiếu hình cao cấp gì đó, thì chẳng lẽ là… ma pháp? Pháp thuật?

Khi mấy nhân vật tí hon hoàn thành màn trình diễn, từng người tan ra thành từng vệt màu, dưới nét vung bút của Reedus liền bay thẳng lên bảng vẽ.

Sau đó, anh ta lại rút ra mấy tờ tranh đưa cho Rhode xem.

Trang đầu là bản đồ, đánh dấu rõ khu rừng nơi Rhode bị ngất và vị trí hiện tại.

Trang thứ hai là một ngôi nhà gỗ – có vẻ chính là tòa nhà mà bây giờ cậu đang ở.

Trang thứ ba là một ‘ảnh chụp tập thể’, trong tranh có đến mấy chục người.

Rhode nhìn tấm thứ ba lâu nhất – cậu dễ dàng nhận ra ông già thấp bé, Mirajane và cả Reedus.

Rồi sau đó… còn thấy vài gương mặt quen quen.

Natsu, Happy, Erza, Gray!

“Fairy Tail…?”

Dù cảm thấy thật khó tin, nhưng cuối cùng Rhode cũng đã nhận ra – nơi này chính là thế giới của Fairy Tail.

Nếu đúng vậy, thì chuyện con thú kỳ dị, ma pháp của Reedus, hay những nhân vật với tạo hình đặc biệt và mái tóc đầy màu sắc mà cậu gặp trước đó… đều hoàn toàn hợp lý!

Chỉ có điều… tại sao lại là Fairy Tail chứ?

Nếu là One Piece hay Naruto thì cậu còn nắm được kha khá tình tiết. Chứ còn Fairy Tail… thì hoàn toàn mù tịt!

Nhận ra được mấy người trên hình cũng chỉ nhờ thằng bạn cùng phòng treo vài cái poster trong ký túc xá mà thôi.

Ngoài những cái tên trên và cả Wendy với Lucy không có trong hình ra, kiến thức của Rhode về Fairy Tail gần như bằng không.

Mirajane để ý đến biểu cảm của Rhode:
“Sao thế? Trong này cậu có ai quen à?”

Nghe giọng nói, Rhode ngơ ngác nhìn cô.

“Xin lỗi, tôi lại quên mất rồi.” – Mirajane thở dài tiếc nuối. “Giá mà Levy ở đây thì tốt rồi, biết đâu có thể hiểu cậu nói gì.”

Reedus hỏi:
“Không gọi Warren đến nói chuyện với cậu ta được à?”

Mirajane đáp:
“Dù có dùng ma pháp ‘truyền ý’ của Warren thì cũng chỉ có thể đưa âm thanh vào đầu đối phương thôi. Nếu không hiểu thì nghe cũng chẳng giúp ích gì cả.”

“Vậy thì… dạy cậu ta ngôn ngữ của bọn mình luôn nhé?”

Mirajane gật đầu:
“Chỉ còn cách đó. Tuy mất thời gian một chút… nhưng hy vọng Levy có cách khác.”

“Cần tôi giúp gì thì cứ nói nha.” – Reedus giơ cây bút, ra hiệu rằng anh có thể hỗ trợ phần hình ảnh minh họa, còn là ảnh động ba chiều hẳn hoi.

“Ừm, đến lúc đó chắc phải làm phiền cậu rồi, Reedus.”

——

Khóa học vỡ lòng của Rhode nhanh chóng được bắt đầu.

Tâm trạng của cậu lúc này khá phức tạp – cho dù muốn quay lại trường cũng không biết phải làm thế nào.

Huống hồ nơi này nguy hiểm như vậy, biết đâu lần sau ra ngoài lại chẳng may mắn như lần này, có khi bị sói ăn luôn cũng không chừng.

Rhode nhất thời không biết nên làm gì, đành tạm thời nghe theo sắp xếp của người ta vậy.

Dù sao cũng là bạn của mấy nhân vật chính, chắc không có ý đồ xấu đâu ha.

Khi hiểu được họ đang định dạy mình nói chuyện và đọc chữ, Rhode cũng chủ động phối hợp học tập.

Dù sau này muốn làm gì đi nữa, thì cũng phải giải quyết vấn đề giao tiếp trước đã.

Mirajane không biết từ đâu lôi ra một cuốn sách dạy chữ trông giống sách mầm non, rồi bắt đầu dạy Rhode nhận mặt chữ theo sách.

Cô dùng một cây bút phát sáng kỳ diệu – có thể viết chữ ánh sáng với đủ màu sắc lơ lửng trong không khí.

Thấy Rhode tò mò, Mirajane dứt khoát ra ngoài mượn thêm một cây cho cậu, còn cầm tay hướng dẫn từng chút.

Cô đoán rằng trước đây Rhode thậm chí còn chưa từng thấy ma pháp bao giờ.

Rhode cảm thấy rất mới lạ – không ngờ đạo cụ ma pháp lại có thể dùng được cả với người không biết phép.

Hay là chỉ cần cầm cây bút này… thì cậu cũng được tính là có biết ma pháp rồi?

……

Có thể vì không có việc gì khác để làm, nên Rhode học khá chăm chú.

Tiến độ nhận mặt chữ của cậu rất nhanh – chẳng bao lâu đã nắm vững các âm tiết cơ bản.

Tiếp theo là bắt đầu học từ vựng cụ thể.

Chỉ là hình như Mirajane hơi bận rộn, cứ một lúc lại có người cầm giấy tờ tới tìm cô xin xác nhận và đóng dấu.

Đáng tiếc là Rhode chưa nhận ra mặt chữ, nên chẳng biết trên đó viết gì.

Có người đến vội vội vàng vàng, đi cũng vội vội vàng vàng, có người thì đứng lại tò mò hỏi thăm tình hình của Rhode.

Mirajane kiên nhẫn giải thích cho họ, cũng giới thiệu từng người với Rhode.

Chỉ tiếc là người đông quá, mà chỉ nghe được âm thì không hiểu nghĩa, nên cậu chẳng nhớ nổi tên ai cả.

Mà người tìm đến Mirajane càng nhiều, thì Rhode lại càng thấy áy náy.

—— Cậu có vẻ đang làm chậm trễ công việc của cô ấy, còn gây phiền phức cho cả người khác.

May mà Mirajane chẳng hề để tâm – dù sao cũng là chuyện do hội trưởng nhờ vả.

Với lại mọi người chỉ đến để ghi nhận nhiệm vụ thôi, mà khoảng cách từ sảnh chính đến phòng y tế cũng đâu có xa, ai nghe giải thích xong cũng đều thông cảm cả.

“Bạn.”
“Bạn.”
“Tôi.”
“Tôi.”

Mirajane kiên nhẫn dạy từng từ một, còn Rhode thì y như đứa trẻ đang bập bẹ tập nói, học vẹt theo từng tiếng.

Cô chỉ vào mắt mình:
“Mắt.”

“Mắt.”

“Nhìn.”

“Nhìn.”

Rhode nhận ra mắt của Mirajane rất đẹp – cứ tưởng là màu đen, nhưng nhìn kỹ lại là xanh lam nhạt.

Đôi mắt to, sáng, nhờ mí đôi rất rõ nét, lông mi không dài nhưng vừa vặn dễ chịu.

Hàng chân mày mảnh hơi cụp xuống, khiến ánh mắt thêm phần dịu dàng – chỉ là kết hợp với đuôi mắt rũ nhẹ, thoáng mang chút vẻ u buồn.

Thế nhưng mỗi khi cô cười, đôi mắt ấy cong thành hình lưỡi liềm, cả người lập tức trở nên thân thiện ấm áp hơn hẳn.

“Rhode?”

“À… xin lỗi.” – Rhode giật mình nhận ra bản thân vừa thất thần.

“Không sao đâu, chắc học lâu rồi cũng mệt.” – Mirajane liếc nhìn đồng hồ, chống tay lên gối đứng dậy, “Chờ chút nha, tôi đi lấy gì đó ăn.”

Cô còn vừa nói vừa làm động tác tay đi kèm.

Rhode như hiểu được đôi ba từ, kết hợp với cử chỉ minh họa, cũng đại khái đoán được ý cô muốn nói.

Đến lúc này cậu mới nhận ra – chẳng hay từ lúc nào trời đã tối, thế mà lại học nguyên buổi ngoại ngữ mà không thấy chán.

Trước kia học tiếng nước ngoài là cảm thấy dài lê thê, thế mà giờ… lại thấy không đủ.

Chắc là vì chẳng còn việc gì khác để làm thật.

Bữa ăn thứ hai của Rhode tại thế giới này là một tô mì nóng hổi thơm phức.

Bát là loại bát sứ trắng cỡ đại, vành có hoa văn đỏ độc đáo.

Đôi đũa thì màu nâu bình thường – nhìn trọng lượng và cảm giác cầm tay chắc là loại gỗ thường thôi.

Điều đáng nói là: mì trong bát có lớp mỡ óng ánh, vài miếng xá xíu đỏ au, trứng lòng đào trắng vàng xen kẽ, vài lá rau xanh tươi, rắc thêm hành lá thái nhỏ…

Bày biện đẹp mắt, màu sắc hài hòa, nhìn vào là phát thèm ngay.

Rhode cầm đũa, gắp lên một đũa mì thật to, nhưng ngẫm lại thấy ăn vậy không đẹp mắt lắm, nên lại buông tay, để lại nửa đũa.

Cậu nhẹ nhàng thổi lớp khói bốc lên từ mì – còn chưa ăn mà hương thơm đã tràn ngập trong mũi, nước miếng bắt đầu tứa ra.

Khi sợi mì chạm vào đầu lưỡi, cái vị dẻo dai thơm ngậy ấy khiến Rhode không khỏi khâm phục tay nghề của đầu bếp nơi đây – suýt nữa thì muốn gọi thêm hai tép tỏi.

Không có tỏi cũng chẳng sao, còn có thịt xá xíu mềm ngọt thơm lừng ăn kèm.

Trứng lòng đào được luộc vừa tới – cắn một nửa lòng đỏ là một vị, để nửa còn lại ngấm chút nước dùng lại ra vị khác.

Lúc này làm sạch vị giác bằng một lá rau luộc vừa chín tới mà vẫn còn giòn, là lại có thể bắt đầu vòng chiến đấu tiếp theo.

Rhode ăn một lúc thì vứt luôn dáng vẻ nhã nhặn qua một bên, bắt đầu “húp xì xụp” không hề ngại ngùng.

Khi đã vét sạch bát, cậu còn không quên húp vài ngụm nước dùng trong veo – vị ngọt thanh nhẹ nhàng, đậm đà nhưng không ngấy. Quả nhiên, mì ngon thì nước cũng không thể kém được.

Rhode thở ra một hơi dài, trán lấm tấm mồ hôi – dư vị còn vương nơi đầu lưỡi, bụng thì ấm áp, mang lại một cảm giác hạnh phúc vô cùng.

“Ngon quá… cảm ơn cô nhiều!”

“Cậu thích là được rồi.” – Mirajane cười tươi, đặt ly nước lên tủ đầu giường rồi bê bát rời đi.

Khi quay lại lần nữa, trên tay cô cầm một chiếc túi nhỏ, đi bên cạnh là một người đàn ông to lớn.

Người đàn ông đó mặc áo khoác cổ cao màu xanh đậm, từ cổ áo mở hé ra có thể thấy một hình xăm nằm bên trái cổ.

—— Chính là biểu tượng giống hệt cái in trên bát mì, chỉ khác là hình xăm màu đen.

Lúc này Rhode mới chợt nhớ ra – đó chính là huy hiệu của Fairy Tail.

Mà hình như cậu vẫn chưa thấy huy hiệu của Mirajane ở đâu.

“Elfman, em trai tôi.” – Mirajane giới thiệu như vậy.

Khóe mắt phải của Elfman có một vết sẹo, khiến gương mặt anh dù không cố ý làm mặt nghiêm cũng trông có phần dữ dằn.

Rhode ghi nhớ cái tên Elfman, nhưng lại không hiểu từ “em trai” nghĩa là gì.

Dựa vào thái độ của Elfman và màu tóc trắng giống Mirajane, chắc… là anh trai cô ấy nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play