tác giả Quang Hải
edit Trăng Sáng Hạ Sang
Rời khỏi bệnh viện, Lục Ly đứng ngẩn ra, không biết rốt cuộc có nên quay về thôn hay không. Hắn thật sự không biết nên đối mặt với bà nội Lục thế nào. Lời trăn trối của bà trước khi mất như một cái đinh đóng chặt trong lòng hắn, thi thoảng lại nhói lên một cái.
“Linh linh linh—” Chuông điện thoại vang lên, kéo Lục Ly khỏi dòng suy nghĩ. Hắn lấy điện thoại ra nhìn, là cuộc gọi từ Lư Thượng Vĩ.
“Lục Ly, sao cậu còn chưa đến lớp? Giờ học sắp bắt đầu rồi đó!” Giọng Lư Thượng Vĩ từ đầu dây bên kia đầy sốt ruột.
“Cậu giúp mình xin nghỉ một chút, hôm nay với ngày mai mình đều không đến lớp.” Lục Ly nói. Nếu muốn ngâm suối nước nóng để hấp thụ năng lượng, hắn sẽ không có thời gian đi học. Còn nếu không ngâm suối, hắn lại phải đi kiếm tiền mua đồ ăn để cho hệ thống, tránh để nó hút sạch năng lượng trong người. Tóm lại thế nào cũng không rảnh đi học.
Tuy hệ thống không nói rõ ràng, nhưng Lục Ly có thể đoán được, nó đang hấp thụ nhiệt lượng từ cơ thể hắn. Nếu không có nguồn năng lượng từ thức ăn cung cấp, hệ thống rất có thể sẽ trực tiếp hút hắn đến chết.
Lục Ly đưa tay sờ cằm, không biết có phải do tâm lý hay không mà cứ cảm thấy cằm mình hình như hóp lại rồi.
Nếu có thể biết được hệ thống hoạt động ra sao, rồi tìm cách dẫn năng lượng mà nó hấp thụ ra ngoài cơ thể, vậy thì với những người vừa muốn ăn lại sợ mập mà nói, cái hệ thống này chẳng khác nào vũ khí tối thượng — ăn bao nhiêu cũng không mập, không cần tập thể dục, không cần ăn kiêng. Lục Ly thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh mình tung sản phẩm này ra, khiến ngay cả Mao gia gia cũng phải ngợi khen.
“Hệ thống hấp thụ năng lượng là sản phẩm của nền công nghệ văn minh cấp trung trong thiên hà. Với vị trí văn minh cấp thấp của ký chủ hiện tại, tạm thời không thể sử dụng kỹ thuật này. Mong ký chủ đừng nằm mơ giữa ban ngày.” Giọng hệ thống vang lên lạnh như băng.
Lục Ly bị bất ngờ đến giật mình. Nghe rõ nội dung, sắc mặt hắn tối sầm lại: “Nói chuyện cũng phải tốn năng lượng à?”
“Xin ký chủ yên tâm. Lượng năng lượng ký chủ cung cấp cho hệ thống hiện tại vẫn còn đủ, nên việc giao tiếp này tiêu hao không đáng kể…”
“Im miệng.” Lục Ly mặt lạnh tanh. “Đừng lãng phí năng lượng.”
Suy nghĩ trước sau, cuối cùng Lục Ly quyết định đi ngâm suối nước nóng để bổ sung năng lượng. Dù sao nếu để hệ thống cạn năng lượng, nó sẽ bắt đầu hút từ chính hắn. Nghĩ đến cảnh trước đó bị hút đến ngất xỉu vì đói, Lục Ly không khỏi rùng mình một cái, toàn thân rét run.
“Đã là hệ thống thì chẳng lẽ không có chức năng gì khác à? Trong tiểu thuyết người ta, hệ thống nào cũng bá đạo lắm, giúp ký chủ bước một bước lên mây, trở thành kẻ thắng trong đời. Còn mày thì chỉ biết hút năng lượng của tao thôi!” Đến câu cuối, giọng Lục Ly đã có phần oán thán.
Hắn mới nhận hệ thống chưa đến hai tiếng đồng hồ đã bị đói ngất một lần, trên người chỉ còn vài đồng lẻ, giờ còn phải tìm cách nuôi hệ thống nữa chứ. Càng nghĩ càng thấy bi ai.
“Do hệ thống năng lượng không đủ, ngoài chế độ tiết kiệm năng lượng ra thì tạm thời không thể mở khóa chức năng khác. Mong ký chủ cố gắng bổ sung năng lượng.”
“Cách vị trí ký chủ 30 mét có một vật thể tụ tập năng lượng, có thể dùng để bổ sung.”
Lục Ly ngẩng đầu nhìn theo hướng hệ thống chỉ, thấy một trạm biến áp điện cao thế to đùng ở gần đó. Kết hợp với lời hệ thống, hắn lập tức hình dung ra cảnh một gã đàn ông lực lưỡng đang vẫy tay gọi hắn lại chơi, mồm cười ha hả: “Lại đây nào, vui lắm!” Đợi hắn mắc câu rồi thì tên kia liền… đập chết hắn.
“Ha hả.” Trên mặt là nụ cười, trong lòng thì đang thầm chửi má nó.
Không muốn đôi co thêm với hệ thống, Lục Ly xoay người đi về hướng trạm xe buýt, chuẩn bị bắt xe về quê. Tốc độ hắn rất nhanh, chưa đến mười phút đã đến được trạm xe.
Lúc này đã qua giờ cao điểm, thêm vào đó khu vực này lại vắng vẻ, cả trạm xe chỉ có ba người đang chờ xe.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, người đến rồi đi, đã thay vài lượt, nhưng xe buýt vẫn chưa thấy đâu. Lục Ly cau mày, liếc nhìn đồng hồ điện tử, phát hiện mình đã chờ gần nửa tiếng. Thêm hai mươi phút nữa trôi qua, trên mặt hắn hiện rõ vẻ sốt ruột. Rõ ràng hắn nhớ tuyến xe này mỗi 20 phút có một chuyến, sao đã gần 50 phút rồi mà vẫn chưa tới?
Lúc này, một cô bác gái bên cạnh để ý thấy vẻ mặt sốt ruột của hắn, liền hỏi: “Cậu bé, cháu định đi đâu vậy?”
“Dạ, chào dì. Cháu định về Bắc Hà thôn.”
“Bắc Hà thôn? Vậy sao cháu lại chờ xe buýt ở đây?” Bác gái kinh ngạc. Thấy Lục Ly mơ hồ không hiểu gì, bà giải thích, “Muốn về Bắc Hà thôn thì phải đi xe riêng hoặc gọi taxi. Bây giờ không còn tuyến xe buýt nào về đó nữa đâu.”
“Nhưng cháu nhớ rõ hồi trước có tuyến xe mà…” Lục Ly lẩm bẩm.
“Cái đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, ít nhất cũng năm sáu năm. Bắc Hà thôn và Lăng Thành giờ không còn tuyến xe công cộng nữa. Muốn về thì chỉ có đi xe riêng hoặc gọi taxi, mà taxi cũng chẳng mấy chiếc chịu đi. Đường thì khó đi, lại vắng vẻ, đi rồi thì chiều về khó có khách. Dì hỏi thử mấy tài xế rồi, họ nghe tới thôn đó là lắc đầu ngay.”
Lục Ly trầm mặc. Từ khi rời thôn lên Lăng Thành học, hắn chưa từng quay về thăm bà nội, cũng chẳng về lại thôn lần nào. Lần cuối cùng gặp bà, là lúc bà mất. Khi đó hắn vội vàng trở về chịu tang, rồi từ miệng một ông hàng xóm mới biết được lời trăn trối bà để lại.
Nghĩ kỹ lại, năm đó hắn rời khỏi sự kiềm tỏa của Lục Cầu Đức, nhưng sau đó vẫn vì bà nội mà tiếp tục vì Lục gia làm trâu làm ngựa, chỉ mong hoàn thành được tâm nguyện bà giao phó. Đợi đến khi Lục Hạo thành gia lập thất, hắn định sẽ buông tay. Nhưng không ngờ, chưa đợi được tới ngày đó, hắn đã bị Lục Cầu Đức hại đến chết.
Nghĩ đến thân thế của mình, mắt Lục Ly nheo lại. Bà nội Lục liệu có biết thân thế thật sự của hắn hay không? Nếu không biết, vậy lời trăn trối của bà là hoàn toàn hợp lý. Nhưng nếu biết thì…
Lục Ly không dám nghĩ tiếp. Hắn không muốn tự mình phá hỏng hình ảnh người bà tốt đẹp trong lòng.
“Lượng năng lượng còn đủ dùng trong hai giờ. Mong ký chủ nhanh chóng bổ sung.” Hệ thống lại bất ngờ vang lên.
Tất cả suy nghĩ nặng nề trong đầu Lục Ly phút chốc tan biến. Hắn run nhẹ khóe miệng, đưa tay sờ túi, chỉ còn lại mấy đồng xu, tâm trạng lập tức trầm xuống.
Không có suối nước nóng để hấp thụ, hắn chỉ còn cách ăn gì đó để bù năng lượng cho hệ thống. Nhưng với mấy đồng xu lẻ, hắn có thể mua được cái gì? Chẳng lẽ thực sự phải ra đường biểu diễn ăn đùi gà sao?
Lục Ly không dám tưởng tượng cảnh mình bán nghệ ngoài phố, mà biểu diễn ăn đùi gà thì hắn ăn hai miếng là hết cái đùi rồi, thời gian biểu diễn quá ngắn, người ta chưa kịp xem xong đã hết, càng đừng nói đến chuyện có ai thưởng tiền.
Nếu thời gian dài một chút thì hắn còn có thể nghĩ cách kiếm tiền, nhưng hiện tại quá gấp, căn bản không kịp.
Hay là hỏi mượn Lư Thượng Vĩ mấy trăm đồng xài đỡ? Lục Ly cũng không phải kẻ cố chấp, biết hôm nay mình khó kiếm được tiền liền lập tức đổi ý. Nhưng xui xẻo thay, Lư Thượng Vĩ vừa mới dùng hết tiền bồi thường của Lục Cầu Đức để mua điện thoại mới, giờ còn nghèo hơn cả Lục Ly. Lục Ly còn vài đồng xu, còn Lư Thượng Vĩ thì chẳng có đồng nào.
Mượn tiền thất bại, Lục Ly hít sâu một hơi, chuẩn bị dốc hết can đảm ra đường bán nghệ. Đúng lúc đó, vài thanh niên đi ngang qua hắn, vừa đi vừa bàn luận:
“Chỉ có ba cái chén thôi, bao nhiêu người chơi rồi mà không ai đoán trúng, làm gì có chuyện trùng hợp vậy?”
“Nhưng phải đoán đúng ba lần liên tiếp mới được thưởng đấy!”
“Hơn nữa ông không thấy tay hắn à? Nhanh như chớp, loáng cái đã thấy hoa cả mắt rồi. Đoán đúng một lần đã khó, ba lần thì khỏi mơ.”
“Hay tụi mình thử xem sao? Nghe nói trúng là được 500 đồng đấy.”
“Người ta cũng nói là đoán sai thì mất tiền luôn đấy. Với con mắt của ông thì thôi khỏi đi!”
Người nói vô tâm, người nghe lại có ý.
Trò chơi mấy người kia nhắc tới gọi là “Thiên Ảo”, nói đơn giản là trò ba chén đoán bóng. Lục Ly lúc nhỏ cũng từng chơi qua, nhưng mắt hắn không được tinh, thường xuyên đoán sai, tiền kiếm được còn không đủ bù cho số đã tiêu.
Nhưng hắn nhớ, lúc mở chế độ tiết kiệm năng lượng, tốc độ của mọi người đều như bị làm chậm gấp mười lần. Nếu giờ chơi lại trò đó thì hắn gần như chắc chắn sẽ thắng.
Dù có hơi xấu hổ vì dùng “gian lận” để kiếm tiền, nhưng Lục Ly cũng nhanh chóng tự thuyết phục bản thân: kiếm tiền để nuôi hệ thống mà thôi, tất cả đều do cuộc sống bức ép cả.
(còn tiếp..)