tác giả Quang Hải

edit Trăng Sáng Hạ Sang

đăn Bùi Ngọc Yến Chi  

“Tả, bên trái, chính là bên trái.” Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành, mắt dán chặt vào ba chiếc chén nhỏ trên bàn. Sau một hồi do dự, cuối cùng dưới tiếng thúc giục của đám đông, hắn cũng đưa ra lựa chọn.

“Xác định chứ?” Người đàn ông trung niên đứng đối diện phun tàn thuốc bên mép, ánh mắt gian giảo.

Người đàn ông bị hỏi lại càng chần chừ, suy nghĩ một lát rồi chỉ vào cái chén giữa: “Chọn cái ở giữa đi.”

Lục Ly âm thầm thở dài trong lòng. Vận may của người đàn ông này cũng không tệ, hai ván trước đều đoán trúng, chỉ tiếc lần này vốn cũng đoán đúng, nhưng lại thiếu tự tin, lát nữa kiểu gì cũng sẽ hối hận.

Lục Ly đứng bên cạnh đã theo dõi mấy ván, cảm thấy mình cũng nắm được quy luật. Tuy tốc độ tay của người trung niên kia quả thật rất nhanh, nhưng ở trạng thái tiết kiệm năng lượng, hắn vẫn có thể nhìn rõ động tác, mấy ván vừa rồi hắn đều đoán đúng cả.

“Xoạch…” Ba cái chén được lần lượt lật lên, đám đông vây quanh tò mò nhìn vào. Đồng xu bạc lại xuất hiện dưới chiếc chén bên trái. Mọi người ồ lên một tiếng, người đàn ông trên ghế bành lập tức bật dậy, không dám tin nhìn đồng xu trên bàn.

Hàm răng hắn nghiến ken két, ánh mắt đầy cam phẫn nhìn người đàn ông trung niên. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm phải mấy tên thanh niên vạm vỡ đứng sau lưng người trung niên, thấy bọn họ đang nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, ánh mắt hắn dao động: “Cho tôi chơi thêm ván nữa.”

“Nhưng tiểu ca, cậu còn tiền không đấy?” Trung niên nam tử cười nhạt, đáy mắt hiện vẻ lạnh lùng.

Nghe vậy, người đàn ông kia sờ vào túi tiền của mình, sắc mặt tái mét. Không biết từ khi nào, tiền trên người hắn đã bị thua sạch, chỉ có thể đứng sang một bên.

Ghế trống ra, vài người có vẻ muốn lên chơi, nhưng vẫn còn do dự. Dù gì cũng đã xem khá lâu, chỉ thấy trung niên kia thắng hoài mà chẳng thấy thua lần nào.

“Cậu em nhìn nãy giờ rồi, không thử một ván à?” Trung niên nam tử cười tủm tỉm chào mời Lục Ly.

Lục Ly vốn cũng đã quan sát đủ, chuẩn bị lên thử. Thấy đối phương đích danh gọi mình, hắn nhướng mày, ung dung ngồi xuống ghế, móc ra mười đồng xu đặt lên bàn, rồi chống cằm gật đầu ra hiệu cho đối phương bắt đầu.

Trung niên nam tử vốn định trò chuyện đôi câu, thấy Lục Ly vào thẳng vấn đề thì bật cười: “Nếu cậu em đã sốt ruột vậy thì ta bắt đầu nhé.”

Đôi tay trắng trẻo bóng bẩy phủ lên chiếc chén đen nhánh. Ánh mắt Lục Ly lóe lên tia kinh ngạc. Lúc trước đứng xa nên hắn không để ý, giờ nhìn gần mới phát hiện bàn tay người này còn trắng hơn cả tay mấy cô gái, nhìn qua có chút quái dị.

Trung niên nam tử thả một đồng xu vào giữa, rồi úp chén lại, sau đó ra hiệu cho Lục Ly nhìn kỹ. Đợi hắn gật đầu xác nhận, đôi tay trung niên nam tử lập tức chuyển động.

Tay hắn di chuyển cực nhanh, người đứng ngoài nhìn chỉ thấy hoa cả mắt. Còn chưa kịp thấy rõ, động tác đã kết thúc. Trung niên nam tử cười tủm tỉm nhìn Lục Ly, ra hiệu hắn đoán.

“Ừm, tôi chọn bên trái.” Lục Ly hờ hững đáp. Dù đối phương nhanh thật, nhưng trong trạng thái tiết kiệm năng lượng, hắn vẫn thấy rõ, không hề có chút trì hoãn.

“Cậu chắc chứ?” Trung niên nam tử hỏi lại.

Lục Ly gật đầu. Trung niên nam tử mỉm cười, lật từng cái chén từ trái sang phải. Đồng xu bạc quả nhiên nằm dưới chén bên trái. Kết quả này không làm Lục Ly bất ngờ, nhưng hắn cố ý ra vẻ ngạc nhiên vui mừng.

Trung niên nam tử lại thao tác y hệt như trước. Dù người ngoài không thấy gì, nhưng trong mắt Lục Ly, lần này tốc độ tay của ông ta đột nhiên tăng thêm chút nữa. Đáng tiếc vẫn chưa đủ nhanh với hắn. Hắn vẫn thấy rõ đồng xu nằm dưới cái chén nào.

“Lần này chọn cái ở giữa.” Trung niên nam tử vừa rút tay lại, Lục Ly đã mở miệng.

Nụ cười trên mặt trung niên nam tử nhạt đi đôi chút. Hắn lật chén theo thứ tự. Khi cái chén ở giữa được lật lên, tất cả mọi người nín thở nhìn. Thấy đồng xu bạc nằm ngay ngắn bên trong, họ thở phào rồi đồng loạt trầm trồ.

“Cậu trai này vận may cũng khá đấy!”

“Hừ, còn ván nữa mà, tôi không tin hắn cứ hên mãi được.” Người đàn ông thua trận ban nãy hừ lạnh.

“Không tệ, lại thắng lần nữa, cậu được miễn 500 tệ rồi.” Trung niên nam tử cười, lấy ra năm tờ 100 đặt lên bàn, chú ý thấy hơi thở của Lục Ly dồn dập, cười khanh khách.

“Bên phải.” Lần này vừa kết thúc thao tác, Lục Ly không chút do dự, híp mắt tỏ vẻ rất chắc chắn.

Trung niên nam tử nhìn hắn thật sâu, giơ tay lên chén bên phải. Ngón tay khẽ dùng lực, khe nhỏ hé ra, nhưng trong mắt Lục Ly, động tác này lại đặc biệt chậm chạp.

Không đúng! Đồng tử Lục Ly co lại. Hắn trông thấy ngón út của đối phương nhanh chóng luồn vào chén bên cạnh, lấy một vật gì đó giấu vào lòng bàn tay. Động tác cực nhanh, gần như chớp mắt đã xong, khiến Lục Ly không nhìn rõ vật đó là gì. Nhưng hắn chắc chắn đó chính là đồng xu. Trên bàn ngoài ba cái chén thì chỉ có một đồng xu.

Chén bên phải được lật lên, rỗng không. Mọi người tiếc nuối thở dài. Trung niên nam tử lật tiếp chén giữa, đồng xu nằm yên tại đó.

“Tiếc thật, lần này đoán sai rồi, tiền này tôi xin nhận.” Trung niên nam tử vừa cất tiền vào túi vừa tỏ ra tiếc nuối: “Cậu trai, có muốn thử lại không? Thực lực cậu cũng không tệ, biết đâu lại thắng?”

Đồ vô liêm sỉ!

Lục Ly lạnh mặt, lửa giận bốc lên trong lòng. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt rời khỏi người trung niên nam tử, nhìn về mấy thanh niên đứng sau.

Giờ hắn mới hiểu vì sao người trung niên kia phải mang theo mấy gã đó. Một là để ra vẻ có thế lực, hai là để phòng khi có ai phát hiện trò gian lận, nhìn thấy đám “vệ sĩ” sau lưng thì không dám manh động, ví như chính hắn.

Lục Ly vốn không giỏi đánh nhau, càng không có bản lĩnh một chọi bốn. Dù trong lòng giận dữ, hắn vẫn cố nhịn, không đáp lời trung niên nam tử mà đứng dậy định rời đi.

“Tích — phát hiện vật thể tụ năng ở gần, mục tiêu: nam giới trung niên phía trước, vị trí: trước ngực.”

Tâm thần Lục Ly chấn động, theo phản xạ nhìn về ngực trung niên nam tử. Thời tiết bây giờ không nóng cũng chẳng lạnh, ai cũng chỉ mặc một lớp mỏng, hắn cũng vậy.

Qua lớp áo mỏng, Lục Ly thấy trước cổ đối phương có đeo một khối ngọc bội. Tuy màu sắc kém cỏi, trông như loại đá rẻ tiền, nhưng…

“Tụ năng thể?”

“Đúng vậy. Theo hệ thống đo lường, vật thể đó chứa đủ năng lượng cho hệ thống sử dụng trong một năm.” Hệ thống vẫn giọng đều đều như thường, nhưng Lục Ly lại cảm thấy có gì đó phấn khích trong đó.

Chỉ một năm thôi sao? Nhưng chỉ vậy thôi cũng quá hấp dẫn rồi!

“Cậu trai, nghĩ xong chưa? Chơi thì ngồi xuống, không chơi thì nhường chỗ cho người khác.” Trung niên nam tử lại lên tiếng.

“Chơi, đương nhiên là chơi rồi.” Lục Ly thu hồi suy nghĩ, giấu cảm xúc, bình thản đáp.

Hắn từng nghĩ có thể hỏi mua miếng ngọc kia, nhưng ngẫm lại tên này vì mười đồng mà còn dùng trò gian lận, chắc chắn là loại tham lam. Nếu biết mình muốn khối ngọc, kiểu gì hắn cũng hét giá trên trời. Cho nên cách tốt nhất vẫn là... chơi tiếp, xem có thể thắng mà lấy được ngọc hay không.

(Còn tiếp….)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play