tác giả Quang Hải

edit Trăng Sáng Hạ Sang

Chương 6: Trọng Sinh Ngày Thứ Sáu

“Học thần hệ thống là cái gì?” Lục Ly suy nghĩ rồi hỏi. Một thứ ký sinh trên người mình, lại còn có thể tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy, ít nhất cũng phải biết rõ chi tiết một chút.

“Học thần hệ thống do Tinh Tế Tập Đoàn nghiên cứu phát minh, chỉ nhằm bồi dưỡng thế hệ học thần mới.”

Lục Ly lẳng lặng lắng nghe, chờ hệ thống nói tiếp. Nào ngờ nói xong một câu đó thì hệ thống liền im bặt.

Cái quỷ gì vậy?

Khóe miệng Lục Ly giật giật. Chỉ có một câu rồi thôi, đúng là kiểu giới thiệu ngắn gọn đến mức đáng ghét.

Với chừng đó thông tin thì hắn biết được cái quái gì chứ! Lục Ly tức đến phát điên.

Cả người rơi vào trạng thái im lặng kỳ quái, nhưng không bao lâu sau, sự bình tĩnh ấy đã bị hệ thống phá vỡ.

“Tít tít tít, hệ thống năng lượng không đủ, không thể duy trì trạng thái hoạt động, xin ký chủ nhanh chóng bổ sung năng lượng.” Giọng nói sau còn đặc biệt nhấn mạnh thêm.

Lục Ly nghe vậy vẫn chưa kịp phản ứng, đã có một cơn đói cực kỳ quen thuộc tràn tới mãnh liệt, đồng thời sức lực khắp người cũng dần tan biến.

Sắc mặt Lục Ly đột ngột thay đổi, hít thở sâu vài hơi, rồi vơ lấy cái ví để cạnh liền chạy thục mạng. Hắn phải tới nhà ăn cứu mạng!

Vừa chạy ra khỏi cửa phòng bệnh, Lục Ly ngơ ngác nhìn quanh, không biết phải chạy hướng nào.

Từ nhỏ đến lớn hắn luôn khỏe mạnh, thi thoảng cảm cúm cũng chỉ tự chịu đựng, cùng lắm là tới phòng khám nhỏ ven đường tiêm một mũi rồi thôi, chưa từng vào bệnh viện lớn, càng không biết nhà ăn ở đâu.

“Đại gia, ngài biết nhà ăn ở đâu không ạ?” May mắn thay, bệnh viện này người bệnh khá nhiều. Lục Ly vừa đứng ngơ ngác thì cửa phòng bệnh bên cạnh mở ra, một ông lão tóc bạc đi ra, tay cầm quyển sách đang xem chăm chú. Lục Ly không quản đường đột, vội vàng chạy tới hỏi.

“Quẹo trái xuống cầu thang, đi thẳng 100 mét rồi rẽ phải.” Ông lão đẩy gọng kính, thấy Lục Ly sốt ruột thì cũng trả lời rất gọn gàng.

“Cảm ơn đại gia ạ!” Vừa nói, Lục Ly vừa chạy về bên trái, chỉ trong chốc lát thân ảnh hắn đã biến mất nơi cầu thang. Không phải hắn không muốn tử tế cảm ơn, mà là không ăn cơm thì chắc hắn sẽ ngất xỉu mất.

Dồn hết ý chí và tốc độ cả đời, Lục Ly như tên bắn xông vào nhà ăn. Lúc này đúng lúc vừa có một đợt người ăn xong, không khí rất yên tĩnh. Lục Ly nhào tới trước một cửa sổ bán thức ăn, thấy bên trong có đùi gà liền nuốt nước miếng ừng ực, rút ví ra nói: “Cho tôi… phiền chị cho tôi mười cái, không, hai mươi cái đùi gà.”

Cô nhân viên múc cơm sững người. Chưa từng gặp ai vào nhà ăn lại gọi một lúc hai mươi cái đùi gà, cô đánh giá Lục Ly một lượt, hỏi: “Cậu không nói nhầm chứ, hai mươi cái?”

“Đúng vậy, chính là hai mươi cái.” Lục Ly mắt sáng rực nhìn đống đùi gà, khẳng định chắc nịch.

“Cho cậu.” Số lượng quá nhiều, một cái khay không đựng hết. Cô nhân viên phải đưa cho hắn hai cái khay lớn.

Lục Ly nhận lấy, cơn đói trong bụng quá mãnh liệt, không kịp ngồi xuống, lập tức cầm một cái đùi gà nhét vào miệng. Hai miếng, xong một cái.

Một cái trôi xuống, cảm giác đói dịu đi chút xíu. Nhưng chưa đầy ba giây sau, cảm giác đói lại ập đến như bão. Nếu không phải trong tay còn cầm khúc xương, Lục Ly còn tưởng vừa rồi mình ăn chỉ là ảo giác.

Một cái, hai cái, ba cái…

Hai mươi cái đùi gà chưa tới năm phút đã bị hắn giải quyết sạch. Cơn đói dần rút lui, Lục Ly thở phào, nhưng nghĩ đến lượng năng lượng cần tích trữ cho hệ thống, hắn dứt khoát nói với cô nhân viên: “Chị ơi, cho tôi mua hết đống đùi gà này luôn.”

Từ lúc Lục Ly nuốt xong hai cái đùi gà đầu tiên, cô nhân viên đã há hốc nhìn hắn. Đến khi hắn ăn xong hết hai mươi cái, ánh mắt cô nhìn hắn cứ như đang nhìn quái vật.

Cô nhân viên cảnh giác nhìn Lục Ly. Vừa nãy cái dáng vẻ hắn ăn đùi gà, hai mắt đỏ bừng, y như ma đói đầu thai, chẳng còn tí lý trí nào. Nghĩ đến bộ phim zombie cô mới xem với con gái, cảnh tang thi biến dị há mồm ăn ngấu nghiến hiện rõ trong đầu, cô siết chặt cái muôi, sợ hắn sẽ nhào tới cắn người.

“Chị?” Lục Ly hơi mơ màng. Cô nhìn hắn vậy là sao, hắn đâu biết não cô đang tưởng tượng gì.

“Cậu…” Cô vừa định hỏi hắn muốn mấy cái, chợt nhớ lúc nãy hắn rõ ràng đưa đủ hai mươi đồng, không thừa không thiếu, nhìn có vẻ không ngốc, nên lại thôi, quay ra đếm đùi gà.

“43 cái đùi gà.”

Lục Ly mở ví, định trả tiền, thì phát hiện bên trong chỉ còn đúng một tờ 20 đồng tiền mặt, còn lại toàn là mấy đồng lẻ. Động tác cứng đờ.

“Vậy… lấy cho tôi hai mươi cái thôi.” Lục Ly đưa tờ 20, nói thêm, “Làm ơn gói lại giúp tôi.”

Trong lúc chờ gói đồ, Lục Ly vô tình quay đầu nhìn xung quanh thì thấy một đám người đang nhìn mình như sinh vật lạ, khóe miệng hắn giật giật, lập tức quay đầu lại.

Trên đường quay về phòng bệnh, Lục Ly cảm thấy trước mắt tối sầm. Hắn vừa mới ăn xong hai suất cơm to, ba phần thức ăn lớn, mà chưa tới nửa tiếng đã đói. Bây giờ ăn thêm hai mươi cái đùi gà, không biết được bao lâu.

Đừng nói chuyện ăn nhiều sẽ mỏi quai hàm, ngay cả điều kiện kinh tế của hắn cũng không cho phép tiêu xài kiểu đó.

Hắn nhất định phải nói chuyện rõ ràng với cái hệ thống này!

“Hệ thống, ngươi còn đó không?”

“Có.”

“Ta ăn hai mươi cái đùi gà đó, chống được bao lâu?”

“Mỗi cái không quá mười phút, hai mươi cái đùi gà có thể duy trì hệ thống trong khoảng ba tiếng.”

Nghe câu trả lời, mặt Lục Ly đen như than. Trong lòng văng ra vô số câu chửi thô tục. Hai mươi cái đùi gà mà chỉ duy trì được ba tiếng, vậy thì số đùi gà hắn vừa ăn cùng số đang cầm cũng chỉ đủ dùng trong sáu tiếng.

Sáu tiếng đồng hồ một lần. Một ngày 24 tiếng, tức là cần đến 160 cái đùi gà. Lục Ly cảm giác quai hàm mình co giật từng hồi, cho dù đùi gà vào bụng chuyển thành năng lượng ngay, dạ dày không khó chịu, nhưng cái miệng thì quá khổ rồi.

Nghĩ đến cảnh sau này mỗi ngày phải mang theo cả trăm cái đùi gà, Lục Ly rùng mình một cái. Không dám tưởng tượng luôn. Mà 160 cái đùi gà một ngày, tốn 160 đồng tiền, hắn sờ ví, cảm thấy chắc phải ra đường vừa ăn vừa biểu diễn luôn quá.

“Hệ thống còn có thể hấp thụ năng lượng khác.” Hệ thống lên tiếng.

“Năng lượng gì?” Lục Ly như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, vội hỏi.

“Điện cao thế, năng lượng hạt nhân, dung nham địa nhiệt đều được. Chỉ cần ký chủ tiếp xúc là có thể chuyển hóa thành năng lượng.” Hệ thống nói ngắn gọn.

Lục Ly vừa mừng vừa lạnh sống lưng. Mấy thứ đó hắn đụng vào cái nào cũng mất mạng. Hắn có thể tưởng tượng ra ngay bản tin sau đó:

“Học sinh trường Nhị Trung – Lục mỗ vì gây rối đã vươn tay chạm vào dây điện cao thế, tử vong tại chỗ.”

“Hệ thống vì sao mỗi ngày tiêu hao năng lượng nhiều như vậy? Không có chế độ tiết kiệm sao? Hoặc tắt máy cũng được?” Lục Ly không cam lòng hỏi.

“Hệ thống đã khởi động thì trừ khi ký chủ tử vong, không thể tắt. Tiết kiệm năng lượng sẽ chỉ tiêu hao một phần mười, nhưng ký chủ sẽ chịu tác động tiêu cực. Ký chủ có muốn thử không?”

“Thử xem đi.” Lục Ly do dự một lúc, nhưng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ tiêu hao ít, quyết định thử mạo hiểm.

“Tích — chế độ tiết kiệm năng lượng mở.”

Trời vẫn xanh, gió vẫn mát. Lục Ly đợi một hồi vẫn không thấy có cảm giác tiêu cực nào. Nhưng khi bước đi, hắn nhận ra điểm bất thường.

Sao cử động chậm thế? Nhìn chân mình chầm chậm nhấc lên rồi hạ xuống, Lục Ly tính toán phải mất đến bốn năm giây. Đây chắc là tác dụng phụ?

Ngẩng đầu lên chậm rãi, hắn thấy mấy người phía trước cũng đi rất chậm về phía mình, cứ như đang xem video bị giảm tốc độ vậy.

“Chế… độ… này… dùng… được… không… đấy?” Một câu đơn giản mà Lục Ly cảm giác mình nói mất cả phút. Nhưng nhìn phản ứng của người xung quanh, chắc chỉ có hắn bị ảnh hưởng thôi.

“Ký chủ có muốn tiếp tục duy trì chế độ tiết kiệm không?”

“Không cần.” Lục Ly ôm trán. Chế độ này đúng là tra tấn bản thân, không chịu nổi.

Vì sinh tồn, Lục Ly bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Điện cao thế là tuyệt đối không chạm được, năng lượng hạt nhân khỏi nghĩ, dung nham thì từ nhỏ đến lớn còn chưa từng thấy. Nhưng… địa nhiệt? Suối nước nóng có tính không?

“Suối nước nóng cũng được, nhưng năng lượng thấp. Ngâm hai tiếng chỉ đủ duy trì hệ thống ba ngày.”

Mắt Lục Ly sáng rực. Nếu suối nước nóng bổ sung được năng lượng thì tuyệt vời quá. Gần đây Lăng Thành có tài nguyên suối nước nóng rất phát triển. Hắn nhớ hồi nhỏ từng tìm được một suối nước nóng ở quê, lúc ấy trời lạnh, ngày nào cũng ra đó ngâm mình. Sau này lên thành phố thì ít khi quay lại, thành ra chưa từng đi tắm suối nữa.

Thứ hai, ngâm suối nước nóng còn có thể dưỡng sinh, quả thực là nhất cử lưỡng tiện! Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy đây là một biện pháp tốt, lập tức quyết định ngày mai sẽ xin xuất viện về nhà, sau đó đến cái suối nước nóng kia ngâm thử một lần xem sao!

(Còn tiếp...)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play