Tác giả Quang Hải 

Edit Trăng Sáng Hạ Sang 

Chương 5: Trở mình từ trong đói khát

Cảm giác đói khát mãnh liệt khiến Lục Ly tỉnh lại từ trong hôn mê. Đầu mũi ngập tràn mùi sát trùng nồng nặc, cẩn thận ngửi một chút còn có thể ngửi thấy một mùi thuốc đắng nghét, khiến người ta buồn nôn.

Dù rằng đây đều là những mùi khiến người ta không thể nuốt nổi, nhưng Lục Ly lại cảm thấy bản thân hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chúng — vì hắn đói đến mức có thể ăn tươi nuốt sống một con trâu rồi.

Sao lại có thể đói đến thế này?

Lục Ly mơ hồ nghĩ, cảm giác không thể chịu nổi nữa, định bò dậy khỏi giường đi mua chút gì đó ăn. Nhưng tay chân mềm nhũn không có chút sức lực, đừng nói là xuống giường, đến cả trở mình cũng không làm nổi.

Hắn giãy giụa trên giường một hồi lâu, bụng kêu réo vang lên từng hồi, Lục Ly mới miễn cưỡng nhích được một chút, liếc nhìn về phía mép giường, rồi đành phải từ bỏ, nghỉ ngơi một lát, cố gắng dùng hết sức gào lên:

“Có ai không?!”

Tất nhiên, cái gọi là “gào lớn” chỉ là hắn tự cho là như vậy thôi, thực tế thì âm thanh phát ra chẳng khác gì tiếng muỗi kêu. Lục Ly rất thất vọng với âm lượng của mình, cảm giác đói khát trong cơ thể ngày một dữ dội hơn, đến mức hắn còn mong bản thân cứ tiếp tục hôn mê thì tốt hơn, ít ra sẽ không phải chịu đựng cảm giác hành hạ này.

Đúng lúc đó, cửa phòng lặng lẽ hé mở một khe nhỏ. Tuy chỉ là chút động tĩnh rất nhỏ, nhưng trong tai Lục Ly lại chẳng khác nào tiếng sấm vang trời.

Có người tới! Cứu rồi!

Lục Ly mừng rỡ nhìn về phía cửa, ánh mắt sáng lên chăm chú nhìn người vừa đến, cố gắng truyền đạt ý nghĩ của mình qua ánh mắt — hắn đói đến mức không còn sức để nói nổi một lời.(truyện free ai ăn cắp là chó )

Đáng tiếc là thời điểm hắn mở mắt không được tốt cho lắm. Lâm Diễm vừa bị một người đột ngột tỏ tình, nói là vừa gặp đã yêu, nên khi thấy ánh mắt tha thiết của Lục Ly liền theo quán tính hiểu lầm.

Thực ra Lâm Diễm cũng chẳng mấy để tâm đến việc người khác thích mình, nhưng nếu điều đó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, thì lại khiến anh đặc biệt bực bội.

Chú ý tới ánh mắt nóng rực của Lục Ly dừng lại trên người mình, Lâm Diễm theo bản năng liền liên tưởng đến người vừa thổ lộ, lòng bực bội không rõ lý do lại nổi lên. Lông mày dài khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng quét tới.

Lục Ly nhìn ánh mắt đó mà ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng cơn đói đã chiếm hết lý trí hắn. Dù có cảm thấy Lâm Diễm có vẻ không vui, hắn cũng chẳng còn tinh lực mà nghĩ sâu xa lý do.

“Làm phiền cậu… có thể mua giúp tôi chút đồ ăn không? Tôi đói lắm rồi.” Thấy Lâm Diễm không phản ứng gì, Lục Ly đành gắng sức mở miệng nói.

“Xin lỗi, tôi…” Không thích cậu.

Lâm Diễm vốn định nói thẳng ra, nhưng nghe được lời hoàn chỉnh của Lục Ly thì lập tức nuốt bốn chữ sau vào, ánh mắt nhìn Lục Ly trở nên sâu xa khó lường.

Lục Ly bị ánh mắt ấy làm cho sững sờ, nhưng khi nghe thấy lời từ chối, khuôn mặt hắn tức thì sụp đổ.

Lâm Diễm nhìn biểu cảm như cún con bị bỏ rơi của Lục Ly, chớp chớp mắt, rồi trong ánh mắt u buồn của đối phương, anh lấy đồng hồ trên tủ đầu giường rồi xoay người rời đi.

“Khôngggg!!!” Lục Ly gào thét trong lòng, nhìn bóng lưng Lâm Diễm biến mất sau cánh cửa mà hối hận không thôi. Nếu biết trước, hắn đã mặt dày một chút cầu xin anh rồi!

Không biết đã qua bao lâu, khi Lục Ly đang uể oải nằm trên giường, thì nghe thấy có tiếng gõ cửa nhẹ. Cửa phòng bị đẩy ra, một luồng hương thơm của đồ ăn tràn vào mũi. Lục Ly nuốt nước bọt ừng ực, đôi mắt sáng rỡ nhìn chăm chăm vào người đang bưng khay thức ăn đi tới.

“Anh là Lục Ly phải không?” Nhân viên phục vụ nhìn một tấm thẻ nhỏ, sau đó ngẩng đầu hỏi.

“Phải.” Lục Ly gắng sức nặn ra chút hơi tàn để trả lời.

“Đây là phần ăn người nhà đặt cho anh. Tôi sẽ để lên bàn này, được chứ?” Người kia hỏi.

“Được.” Thật ra Lục Ly rất muốn nhờ người ta đút cho mình ăn, nhưng ngại quá không dám nói ra, đành mắt tròn mắt dẹt nhìn nhân viên rời đi.

Nhìn đồ ăn ở ngay gần, không hiểu sức lực từ đâu trào ra, Lục Ly một phát bò xuống giường, lảo đảo vài bước tới bên bàn, chẳng khác gì ác quỷ chết đói đầu thai, vồ lấy đồ ăn ăn sạch bóng.

“Sao vẫn còn đói thế này?” Lục Ly ôm bụng nghi hoặc. Rõ ràng vừa ăn hai phần cơm lớn, ba món mặn, thế mà vẫn thấy đói cồn cào.

Dù gì thì cũng đỡ hơn lúc nãy — ít nhất còn đủ sức mà nói chuyện.

Lục Ly nhớ lại lời nhân viên phục vụ nói về “người nhà”, lập tức liên tưởng đến Lâm Diễm. Có lẽ là anh ta đã đặt cơm cho mình. Nhưng nếu đã định mua cơm thì ban nãy sao lại từ chối?

Nghĩ mãi không ra, Lục Ly cũng đành bỏ qua, bởi vì một chuyện kỳ lạ khác lại xảy đến.

“Tích! Năng lượng xuống mức thấp nhất, kích hoạt đường dẫn. Hệ thống khởi động thành công.”

“Ký chủ, xin chào. Học Thần Hệ Thống xin chào ngài.”

Cùng với lời nói vang lên trong đầu, một đóa hoa hồng tinh xảo nở rộ hiện lên trong ý thức của Lục Ly. Những cánh hoa mềm mại, xinh đẹp, tầng tầng lớp lớp tỏa ra, đẹp đến mê người.

Học Thần Hệ Thống?

Lục Ly sững người một lúc lâu mới phản ứng lại, nhớ đến hình ảnh mình thấy trước khi hôn mê, liền hỏi thử:

“Ngươi là cái bóng sáng vừa rồi đã va vào ta sao?”

“Hệ thống cần phải sửa lại sai lầm của ký chủ. Ký chủ không phải bị hệ thống đâm trúng, mà là do bị hệ thống hấp thụ quá nhiều năng lượng dẫn đến ngất xỉu.” Hệ thống nói ra lời có vẻ hợp lý mà lại khiến người ta muốn đánh.

Nửa câu đầu khiến Lục Ly còn cảm thấy áy náy vì đã trách oan hệ thống, nhưng nghe đến nửa câu sau thì tay đã nắm chặt lúc nào không hay.

Thảo nào hắn lại đói đến thế!

“Hệ thống, ngươi có thực thể không?” Giọng Lục Ly dịu dàng đến lạ, tất nhiên phải bỏ qua đôi tay siết chặt và ánh mắt đầy sát khí.

“Có.” Hệ thống đáp rất dứt khoát. “Thực thể của hệ thống đang nằm ở một vị trí nào đó trong cơ thể ký chủ. Tuy nhiên, vì an toàn, hệ thống không thể nói rõ là ở đâu.”

Lục Ly thở dài, buông tay ra, cười khan một tiếng. Hắn không thể đánh hệ thống, chẳng lẽ lại tự đánh chính mình?

Thật sự không đáng!

(Còn tiếp… )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play