An Thần hắt hơi hai cái liền, dùng hai tay ôm chặt lấy mình, cậu sợ lạnh nhất.

Phó Khiêm Tầm lộ ra ánh mắt sâu thẳm như cười như không, chỉ là ý cười nơi đáy mắt mang theo vài phần lạnh lẽo nói: “Em cũng thật hào phóng, biệt thự cả trăm triệu nói tặng là tặng.”

Lâm Viễn đang lái xe phía trước nắm chặt vô lăng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra.

Biệt thự Hương Tạ này là Phó tổng tặng cho Tam thiếu nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.

Phó tổng đặc biệt chọn một căn có ánh sáng và phong thủy tốt nhất, đồ nội thất bên trong đều do Phó tổng đặc biệt dặn dò người đặt làm riêng.

Cái này nói tặng là tặng cho người khác rồi, Phó tổng nghe xong chắc chắn sẽ rất khó chịu và tức giận.

An Thần nói: “Chưa tặng được, cậu ta cảm thấy em đang sỉ nhục cậu ta.”

Phó Khiêm Tầm bắt chéo chân, một tay đặt trên đầu gối khẽ gõ, đôi mắt đào hoa dài hẹp hơi nheo lại hỏi ngược: “Hắn cảm thấy đây là sỉ nhục?”

An Thần gật đầu “Ừm” một tiếng, dù sao lúc đó đối phương đã nói như vậy.

Phó Khiêm Tầm rũ mắt nhìn cậu, khóe môi hơi cong lên, tà mị khó đoán nhưng không hỏi thêm nữa.

Chỉ là ý cười nơi đáy mắt vẫn luôn có chút lạnh lẽo.

Xe chầm chậm lái vào trang viên nhà họ Phó, dừng lại trước cửa biệt thự.

Quản gia Vương dẫn người đứng ở cửa nghênh đón, cúi đầu nói: “Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Nghe thấy bữa tối, đôi mắt vốn dĩ không chút gợn sóng của An Thần sáng lên, đặc biệt khi nhìn thấy cả bàn đầy ắp thức ăn, niềm vui trong đáy mắt cậu càng không giấu được.

Sau bữa tối, An Thần nằm nghiêng trên xích đu ở sân nghỉ ngơi, tư thế lười biếng thôi rồi.

Phó Khiêm Tầm cầm một quả táo trên tay gặm, lười nhác ngồi nghiêng trên chiếc ghế mây đối diện cậu, nói: “Nói cho em một tin tốt, em lại lên hot search rồi.”

Vừa nói vừa đưa Weibo trên điện thoại đến trước mặt cậu, đáy mắt mang theo vài phần hả hê.

#An Thần tỏ tình không thành đánh người#

Một dòng hot search nổi bật treo ở vị trí thứ năm.

An Thần lười biếng liếc nhìn điện thoại, rồi lại khép hờ mắt, dường như cái hot search kia còn không quan trọng bằng việc ngủ.

Phó Khiêm Tầm lại không định bỏ qua cho cậu, mở hình động trên Weibo nói: “Ừ, không chỉ ảnh đánh người bị chụp được, mà cả cảnh hắt cà phê cũng bị chụp lại. Thủ pháp hắt người của em thật chuyên nghiệp đấy, hắt trúng ngay mặt người ta luôn.”

“Cái đồ keo dán An Thần này đúng là chỗ nào cũng có mặt mũi, có thể cút xéo đi được không?”

“Đây là cái quỷ quái âm phủ gì vậy trời, dám đánh người giữa thanh thiên bạch nhật, còn coi pháp luật ra gì không hả?”

“Tại sao loại người như An Thần tới bây giờ vẫn có thể nhảy nhót trong giới giải trí được hay vậy, thế lực kim chủ đứng sau cậu ta lớn cỡ nào?”

Phó Khiêm Tầm đặc biệt “tâm lý” đọc những bình luận ác ý cho An Thần nghe, hắn cũng không để ý An Thần có trả lời hay không, tự mình nói rất vui vẻ.

“Lướt qua một tràng bình luận dài dằng dặc thế này, đúng là không tìm thấy một cái nào khen em, em nói xem, cái giới giải trí này bị em phá tới mức nào rồi.”

Không biết lại nhìn thấy bình luận gì, Phó Khiêm Tầm đột nhiên cười rất tươi, chen chúc lên xích đu của An Thần, ngồi xuống bên cạnh cậu nói: “Cái bình luận này thú vị này, đối phương nói em rời khỏi quán cà phê, một tay chống cửa, cái vẻ cô đơn đó rõ ràng là đau khổ tột cùng muốn tự tử rồi.”

Nói xong, Phó Khiêm Tầm đột nhiên nghiêm mặt hỏi: “Em có không?”

An Thần liếc nhìn cái hình động kia, đó là lúc cậu rời khỏi quán cà phê, An Thần đang tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng trong mắt người khác lại có vẻ giống như tỏ tình không thành nên đau lòng buồn bã.

Thêm vào cái caption kia, tất cả mọi người đều cảm thấy An Thần tỏ tình với Trần Đan Uẩn không thành nên xấu hổ giận dữ đánh người, cuối cùng đau lòng rời đi.

“Em không tỏ tình, em chỉ đánh cậu ta thôi.” Nghĩ một chút, An Thần lại bổ sung một câu: “Em không thích cậu ta.”

“Lạ nhỉ, em còn có lúc không thích hắn nữa sao?” Thấy An Thần không cãi lại mình như thường ngày, Phó Khiêm Tầm ghé sát lại, cười hề hề nói: “Hay là em cầu xin anh đi, cầu xin anh anh sẽ giúp em gỡ hot search xuống.”

An Thần nói: “Không xin, không gỡ.”

An Thần cảm thấy dù họ mắng cậu cũng không mất miếng thịt nào, không cần lãng phí tiền đó.

Trước đây ở vườn thú, anh bồ nông còn hay dùng cái mỏ to kẹp cậu, An Thần cũng không để ý lắm, huống chi đây chỉ là qua mạng.

Thấy ánh mắt Phó Khiêm Tầm vẫn nhìn mình đầy nghi ngờ, An Thần nói thêm lần nữa: “Em thật sự không thích cậu ta nữa rồi.”

Phó Khiêm Tầm cười hỏi: “Nếu đã không thích rồi, vậy cái suất tham gia show thực tế [Cùng Nhau Xuất Phát] còn giữ cho hắn không?”

[Cùng Nhau Xuất Phát] là một show thực tế ngoài trời, đã làm đến mùa thứ tư rồi.

Mùa đầu tiên nổi đình đám, độ hot của mùa thứ hai và thứ ba cũng không tệ cho nên mùa thứ tư lần này cũng có rất nhiều người tranh giành cái tài nguyên này.

Đặc biệt đạo diễn để giữ vững nhân khí cho show thực tế này, lần này đã bỏ ra không ít vốn để mời khách quý, toàn bộ đều là những minh tinh có lượng fan lớn và độ hot rất cao.

Vốn dĩ với nhân mạch của Trần Đan Uẩn thì không đủ để có được cái tài nguyên này, là do gã nói với nguyên chủ muốn tham gia, nguyên chủ lập tức làm ầm ĩ với Phó Khiêm Tầm để sắp xếp cho gã một suất.

An Thần nói: “Không cần giữ.”

Phó Khiêm Tầm nói: “Đây là em nói đấy nhé, lát nữa cái tên họ Trần kia mà khùng điên lên thì đừng có mà đổ thừa cho anh, cuối cùng lại đi mách lẻo với ba mẹ.”

An Thần vừa định hỏi mắc gì mình lại đổ thừa cho hắn, may là ký ức trong đầu kịp thời nhắc nhở cậu những chuyện trước đây.

Dường như loại chuyện này nguyên chủ làm không ít, giọng cậu yếu ớt: “Không đổ thừa anh.”

Phó Khiêm Tầm hơi nhướng mày, cười nói: “Được, đây là em nói. Đã như vậy, vậy cái show này còn trống một suất, anh phải xem xem nghệ sĩ dưới trướng có ai thích hợp để lấp vào.”

Phó Khiêm Tầm nhìn An Thần đang định nhắm mắt ngủ, đột nhiên nói: “Hay là em đi?”

An Thần nghe vậy cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ngẩng đầu hỏi: “Anh muốn em đi?”

“Không dám đi sao?” Phó Khiêm Tầm cảm thấy tìm được chuyện thú vị rồi, đáy mắt mang theo sự hưng phấn không hề che giấu, nói: “Không dám đi cũng bình thường thôi, dù sao khách mời của show này gần như đều là những người em từng đắc tội qua, em không đi mới là lựa chọn thông minh.”

An Thần nói: “Anh đang khích em?”

“Ôi chao, thế mà em cũng nhìn ra được, có chút ngại ngùng.” Phó Khiêm Tầm nhún vai, lời nói mang theo vẻ xin lỗi,nhưng biểu cảm lại không có chút hối lỗi nào, tiếp tục truy hỏi: “Em sẽ đi chứ?”

An Thần hỏi: “Anh bảo em đi, em sẽ đi.”

“Anh bảo đi là đi? Ngoan ngoãn vậy sao?” Đôi mắt sâu thẳm như biển cả của Phó Khiêm Tầm ánh lên vẻ hứng thú, nói: “Vậy thì đi đi.”

An Thần nói: “Được.”

Mu bàn chân hơi ngứa, An Thần không muốn đứng dậy gãi, theo thói quen lấy đồ cọ cọ.

Đang định chế giễu An Thần, Phó Khiêm Tầm nhìn thấy người đang dùng mu bàn chân cọ vào chân mình, con ngươi trong đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp kia thoáng ngạc nhiên.

An Thần đang làm gì vậy?

Cậu đang dùng mu bàn chân làm nũng với hắn sao?

Sau đó An Thần vô thức phản ứng lại rằng hành vi này không tốt lắm, lại lặng lẽ rụt chân về, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Vẫn là làm chuột lang nước tốt hơn, ngứa người muốn cọ thế nào thì cọ thế ấy.

Rời khỏi sân, Phó Khiêm Tầm thu lại nụ cười bất cần đời trên mặt, cầm điện thoại gọi cho Lâm Viễn.

Giải Trí Gia Tinh là một trong ba ông lớn của giới giải trí, Phó Khiêm Tầm thân là tổng giám đốc của Gia Tinh, đổi một người tham gia show thực tế như thế này chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh An Thần dùng mu bàn chân cọ vào đùi mình, tai không tự chủ hơi đỏ lên.

Muốn gỡ hot search thì cứ nói thẳng, đâu phải hắn không đồng ý, còn phải dùng cái hành vi kỳ lạ này để biểu đạt.

Hắn lại gọi điện thoại cho Lâm Viễn, nói: “Gỡ hot search của An Thần xuống. Ngoài ra, giúp tôi điều tra một chuyện nữa, mấy ngày nay An Thần có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.”

Bất kể là hôm nay An Thần ra tay đánh người hay là những biểu hiện sau đó đều rất kỳ lạ, hắn muốn xem lần này An Thần lại muốn làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play