“Mẹ con tôi đâu có ép cô phải gả vào nhà này. Bây giờ cô đã mang thai hơn năm tháng rồi, không sống yên ổn thì còn muốn làm loạn cái gì nữa đây?” Mẹ Vương vừa khóc vừa gào lên.
“Cô dẫn một cô gái trẻ vào nhà là có ý đồ gì?” Bố Vương cũng quát.
“Yên ổn?” Trần Nam Cầm nhíu mày, cười lạnh: “Đúng vậy, các người đang sống yên ổn. Có người hầu hạ, có người mang tiền về. Vương Chấn, anh có từng yêu tôi không?”
Vương Chấn đáp: “Đương nhiên là có yêu.”
Tô Tiểu Lạc nghe vậy, thoáng ngạc nhiên. Nhìn người đàn ông trước mặt có khuôn mặt rộng, gò má cao, cằm đầy đặn, trên đó còn có nốt ruồi đen, đôi mắt to, lông mày thưa. Một người như vậy có vẻ giả tạo và ích kỷ, không chân thành. Làm sao mà lại biết yêu được?
Nhưng Vương Chấn tiếp tục nói: “Cô là con gái của giáo sư Trần, mẹ là bác sĩ, lại trông cũng ưa nhìn. Tôi sao có thể không thích được? Nếu không thích, tôi đã không chủ động tiếp cận cô. Những người như cô thường thích kiểu người tỏ ra lạnh lùng, không quan tâm đến mình. Vì thế tôi cố tình làm như không để ý, lúc gần lúc xa. Quả nhiên, cô ngu ngốc dính lấy tôi, tự mình đ.â.m đầu vào. Đúng là không uổng công tôi bỏ bao thời gian và công sức.”
Những lời thật lòng như nhát d.a.o đ.â.m vào tim.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT