Tag: Niên đại văn, phá án, huyền học, quân nhân, linh dị thần quái, phong thuỷ, bắt ma, song xử, HE
Vào mùa hè năm 1976.
Trên con tàu hỏa màu xanh lá cây chật cứng người, Tô Tiểu Lạc tìm được chỗ ngồi của mình, đặt ba lô lên trên.
Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn như trứng gà bóc. Mái tóc đen dài được tết thành hai b.í.m tóc, đôi mắt long lanh to tròn xinh xắn như búp bê Tây Dương.
Người phục vụ vẫn còn lo lắng, không biết bố mẹ cô nghĩ gì mà để con gái đi một mình, chẳng lẽ không sợ bị kẻ xấu bắt nạt sao?
Tô Tiểu Lạc nghe vậy, hai mắt sáng lên.
Nhiều kẻ xấu ư?
Còn xấu hơn cả cô sao?
Cô đã ở trên núi mười lăm năm, sư phụ nói người xấu xa nhất trên núi chính là cô, ngay cả con mèo trắng to xác trên núi nhìn thấy cô cũng phải bỏ chạy.
Không biết kẻ xấu dưới núi trông như thế nào nhỉ?