Thi Hương sắp tới phải khảo ba trường, mỗi trường kéo dài đến ba ngày, trong khoảng thời gian này tất cả thí sinh đều không được rời khỏi trường thi, việc ăn uống, tiêu tiểu đều giải quyết trong phòng đơn. Lại bởi e ngại kẻ gian mang theo mưu mẹo, nên mỗi người chỉ được mặc áo đơn, tiết hè oi ả, mồ hôi hôi hám khó chịu, không ít người thể chất không kham nổi, nửa chừng bị khiêng khỏi trường thi, cũng chẳng phải hiếm thấy.
Nghĩ đến thân thể yếu nhược của thiếu niên, Tiêu Hằng không khỏi lo lắng, nếu y sinh bệnh thì biết làm sao? Nay Vân gia cũng có chút tích lũy, đủ sức mua được dược liệu hảo hạng, là lúc nên điều dưỡng cho thỏa đáng.
Hơn nữa Tang ca nhi có ăn có uống, bổ đủ nguyên khí, mới mong thân thể cường kiện, lên trường thi mới không dễ đổ bệnh, tương lai cũng có thể càng vững vàng .
Hắn nghĩ rất nhiều, thiếu niên cũng thuận theo mà bưng lên chén thuốc, nhưng vừa nhấp một ngụm, gương mặt tuấn tú liền nhăn lại, suýt nữa phun cả ra: “Trong này bỏ thứ gì, sao mà đắng đến vậy?” Từ nhỏ y đã uống không ít thuốc, thế mà chén thuốc tăng cường thể lực này lại khiến y chịu không nổi, cả khoang miệng tê dại, thân thể cũng run rẩy.
“Đừng phun, đừng phun, thuốc đắng dã tật, tốt cho bệnh.” Tiêu Hằng thấy y có dấu hiệu buồn nôn, biết rõ là thân thể hư nhược không chịu được bổ dưỡng, vội lấy khăn lau mặt cho đối phương, buộc y nuốt xuống, vỗ về hồi lâu mới dịu đi phần nào.
Vân Tang đăng đến tê dại cả miệng, sắc mặt tự nhiên khó coi. Nhưng Tiêu Hằng vòng tay qua vai thiếu niên, lại sinh lòng xót thương cùng thỏa mãn. Hắn chỉ cần cúi đầu một chút là có thể chạm đến gương mặt lạnh nhạt kia, song cuối cùng vẫn cố nhịn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT