Sau khi tròn mười tuổi, mệnh đã được khóa chặt, bọn họ cũng không còn gọi nhũ danh ấy nữa, sợ Diêm Vương gia đổi ý.
Đây là lần đầu tiên hắn thấu suốt hiểu rõ nhân sinh của một người như vậy. Tiêu Hằng mở hộp cơm ra, lập tức sững người, bởi trong chén hắn là một thố cơm tẻ trắng ngần, hạt cơm no tròn, bên cạnh còn đặt mấy miếng thịt khô được cắt dày. Hắn đếm đếm, liền nhận ra những miếng ấy chính là chỗ thịt lúc sáng hắn thấy đặt trên tủ khi ra giếng múc nước – nay toàn bộ đều nằm trong bát hắn.
Mà trong bát cơm của người bên đại phòng và nhị phòng lại không hề có, chỉ có mỗi một bát cơm và một khối khoai lang đỏ, đang cắn từng miếng lớn mà ăn.
Vân Kiều Kiều ngồi xổm bên cạnh hắn, gương mặt trứng ngỗng hiện lên lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt cong cong cười tươi hỏi: “Ăn đi, Đại Hằng ca, vì sao ngươi không ăn?”
Tiêu Hằng đem bát thịt đẩy đi, trầm giọng nói: “Ngươi về sau chớ làm thế nữa, ta ăn giống như mọi người là được.” Hắn không cần được đối đãi đặc biệt, hắn biết Vân gia đang khó khăn, Vân Kiều Kiều đối hắn tốt, đem toàn bộ thịt trộm cắt cho hắn, không hề giữ lại cho cha mẹ nàng chút nào. Nhưng nếu nàng đem hết thịt đưa cho hắn, đến lúc đó Vân Tang – cái thư sinh yếu nhược kia – còn ăn gì, hắn chẳng phải là từ miệng người khác cướp thức ăn hay sao?
Đến phiên Vân Kiều Kiều sững người, nàng chống cằm, tay rơi xuống, buồn bực hỏi: “Đại Hằng ca, vì sao ngươi lại nói như vậy? Ta chỉ muốn đối tốt với ngươi thì có gì sai?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play