Lương Bình Cầm thật sự rất thích chiếc vòng cổ ấy, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt u ám của con trai, hứng thú tràn trề đứng trước gương đeo thử, vui vẻ hỏi: “Sao hả con trai, mẹ đeo có đẹp không?”
Bà còn nghĩ mình đang dịu dàng làm nũng, nhìn qua thì như yêu thích không rời tay, nhưng Giang Thính cũng là kiểu người tinh ý, sao có thể không nhận ra ánh mắt tham lam lấp lánh của người phụ nữ này. Nhìn dáng vẻ bà giả vờ làm điệu như thiếu nữ, hắn không nhịn được cảm thấy chính mình buồn nôn vì người mẹ ruột đã sinh ra mình.
Cùng là phụ nữ tầm tuổi nhau, nhưng Phó Mỹ Hà được chăm sóc cẩn thận, đeo chuỗi vòng cổ đá quý xanh ngọc phát ra ánh sáng nhẹ, kết hợp với làn da trắng nõn và khí chất tao nhã quý phái, khiến người ta cảm thấy thanh nhã và kiêu sa. Còn Lương Bình Cầm thì da ngăm vàng, vóc dáng xô lệch, vẫn cố đeo lên cổ món trang sức quá sức mình, vừa cười vừa liếc mắt làm duyên, bên khóe miệng còn có nốt ruồi đen, trông y như một bà thím nhà giàu mới nổi đang cố bắt chước phong cách sang trọng.
Sự tương phản càng rõ, hắn lại càng nhận ra sự khác biệt giữa hai người mẹ. Phó Mỹ Hà và lối sống hào môn đã bồi dưỡng thẩm mỹ của hắn đến khắt khe, nên hắn tự nhiên sinh ra chán ghét sự thô kệch của Lương Bình Cầm.
Hắn giả vờ như không nghe ra ẩn ý trong lời bà, cất lại chuỗi vòng cổ vào hộp nhung, rồi chậm rãi giải thích mục đích trở về: “Tôi về ở một thời gian, mấy ngày này mẹ đừng lục lọi đồ của tôi.”
Nghĩ kỹ lại cũng thấy buồn cười, rõ ràng là sắp phải sống chung dưới một mái nhà, vậy mà hắn vẫn không thể tin được nhân phẩm của mẹ ruột mình, dường như bản năng trong máu mủ đã sớm mang theo một tầng cảnh giác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT