Phó Mỹ Hà cuối cùng vẫn mềm lòng, không làm đến mức tuyệt tình. Giang Thính có thể mang đi toàn bộ hành lý, bao gồm cả quần áo, đồ hiệu và một chiếc xe thể thao do Giang gia đặt mua cho hắn. Trước lúc rời đi, Phó Mỹ Hà còn âm thầm đưa cho hắn một khoản tiền, không ai biết là bao nhiêu, coi như cắt đứt mối quan hệ nhận nuôi này.
Nhìn vào thẻ ngân hàng với hơn một trăm vạn, trên mặt Giang Thính hiện lên vẻ oán độc, tức đến mức nghẹn thở. Sống mười tám năm ngậm thìa vàng, lớn lên trong nhung lụa, hắn đương nhiên cảm thấy chừng đó tiền là quá ít.
Từ lúc sinh ra, hắn đã sống tại nơi này, sớm xem ngôi nhà cũ quý như vàng của Giang gia là nhà mình, hoặc ít ra là vật nằm trong tay hắn. Dựa vào mấy năm gần đây hiểu rõ tính cách do dự, thiếu quyết đoán của Phó Mỹ Hà, hắn chắc mẩm bà hiện giờ chỉ đang giận dữ nhất thời nên mới đuổi hắn ra khỏi nhà.
Đợi hết giận, hắn chỉ cần giả vờ đáng thương thảm hại một chút, Phó Mỹ Hà chắc chắn sẽ lại đưa hắn về. Dù sao hắn cũng họ Giang, đến lúc đó quay lại vẫn là thiếu gia Giang gia danh chính ngôn thuận.
Phó Mỹ Hà giận dỗi bảo hắn quay về chăm sóc mẹ ruột của mình.
Giang Thính chỉ có thể tạm thời rời đi. Mẹ ruột hắn – Lương Bình Cầm – vẫn còn sống, năm xưa là một công nhân nữ trong nhà máy, làm việc thì cẩu thả, lười biếng, chẳng tích cóp được gì, sinh con xong cũng không có ý định nuôi nấng, liền ném hắn về quê. Trớ trêu thay, trong một lần bị đánh tráo, đứa trẻ bị đưa về quê đó lại là Vân Tang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT