Nhìn đường liềm chém xuống đâu ra đó, lúa gục thành hàng ngay ngắn, chẳng lẽ đây chính là “mỹ học đồng ruộng” trong truyền thuyết, mà thiếu niên kia rõ ràng còn rất trẻ, quả thật giống hệt cao thủ lẩn khuất chốn dân gian.
Giang Bác Hàm kinh ngạc tiến lên hỏi: “Cậu bé, cậu có biết đường vào nhà Vân gia không? Họ có một cặp vợ chồng già với một đứa con trai.”
Ở đây đồng ruộng nối tiếp đồng ruộng, nhà cửa thấp lè tè, chẳng đánh số, cả đoàn lạc đường đã lâu đành tìm người hỏi, nhưng mấy thôn dân phía trước nói giọng địa phương, họ nghe đến trợn mắt. Phó Mỹ Hà nóng ruột vì con, qua một hồi lăn lộn sinh ra cảm giác “gần nhà mà xa ngõ”, trong đầu hiện lên cảnh một thiếu niên nhà quê líu lo nói chuyện với bà.
Không được, đó là con ruột của bà, bị lạc ngoài kia chẳng phải do nó muốn; đã là mẹ, sao bà có thể chê con mình? Phó Mỹ Hà lắc đầu, xua đi những ý nghĩ rối rắm.
Nghe tiếng người, Vân Tang ngoảnh lại: “Các người tìm ông bà nội tôi làm gì? Họ mất năm ngoái rồi.” Thường ngày cậu nói giọng thổ ngữ, nhưng Giang gia dùng tiếng phổ thông nên cậu tự nhiên đáp lại trôi chảy.
Chỉ một động tác xoay người, một câu nói hờ hững, đã khiến Giang gia chấn động: thiếu niên gầy gò cầm liềm, tay chân dài ngoẵng, da xạm nắng, nhưng đôi mắt đen sáng, đường nét gương mặt rất giống Giang Bác Hàm, người mà thuở trẻ từng được giới thượng lưu ca tụng là mỹ nam.
Gần như vừa nhìn, Giang Bác Hàm đã chắc chắn thiếu niên làm nông trước mặt chính là con trai mình. Ông vốn tưởng con cả Giang Yến Hoài đã giống mình nhất, không ngờ đứa con thất lạc mới là bản sao hoàn hảo của ông, huyết thống quả thật diệu kỳ, khiến trái tim ông đang ít mong đợi bỗng nhảy thót.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT