Dưới chiêu đó của Vân Tang, không khí trong căn nhà ngói lập tức trở nên kỳ quái đến rợn người. Nhìn kỹ lại chiếc đũa đang ghim trên sàn, Hoàng Dân Bình sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, bụng dưới mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất.

Ban nãy Vân Tang dùng đòn gánh đánh ngã hai người, còn có thể cho rằng nhờ vào sức khỏe, nhưng chiếc đũa đó, chỉ bằng một cú phóng tay mà đủ sức lấy mạng người, với con mắt từng vào Nam ra Bắc lăn lộn như hắn, tuyệt đối không phải loại chiêu thức tầm thường!

Đứa nhỏ được Vân gia nuôi nấng kia… thật sự quá đáng sợ!

Trong lòng Hoàng Dân Bình và gã đồng bọn vừa kinh hãi vừa tức giận. Nhưng họ là ai chứ? Lăn lộn giang hồ bao năm, từng trốn tránh cảnh sát không biết bao nhiêu lần, sao có thể cam tâm chết nhục ở nơi này.

Thế là cả hai lập tức đổi giọng, kẻ trước người sau năn nỉ:
“Tang Oa, cháu không thể làm thế được, ta là chú Hoàng của cháu mà. Lúc nhỏ ta còn từng bồng cháu nữa đó, chúng ta là người một thôn, hà tất gì vì người ngoài mà động thủ?”
“Nếu cháu thích cô gái kia, chú làm chủ giao cô ấy cho cháu, đảm bảo ngoan ngoãn nghe lời.”

Bọn họ đã tính toán rõ ràng. Một nữ sinh viên thôi mà, so ra còn chẳng bằng tiền chuộc của thiếu gia nhà họ Yến, đưa đi cũng chẳng tiếc, xem như đổi lấy sự hợp tác. Từ đánh vào lòng thương hại cho đến dùng mỹ nhân kế, chiêu trò ấy họ đã thuộc nằm lòng. Nếu Vân Tang thật sự là thiếu niên nhà quê chưa thấy sự đời, thì tám phần là sẽ mềm lòng, bị dụ lên con thuyền tặc này từ lúc nào chẳng hay.

Thấy Vân Tang nhìn về phía mình, mắt hơi lóe lên, Hoàng Dân Bình tưởng đã hấp dẫn được cậu, vội vàng vừa ra sức khuyên nhủ vừa cúi đầu che đi sự thù hận trong đáy mắt.

“Hừ, đợi mày lơi lỏng, tao nhất định sẽ tìm cơ hội khiến mày chết không nhắm mắt!”

Nghe thấy những kẻ này nói chuyện về cô chẳng khác gì buôn gia súc, Du Tinh Thần tức đến mức đôi mắt đỏ ngầu. Nếu không bị bịt miệng, cô chắc chắn đã chửi ầm lên. Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái vừa qua hai mươi, dùng phẫn nộ để che giấu sự lo sợ trong lòng.

Nơi rừng núi heo hút này là nơi sinh ra loại người như họ — dân làng không ngại phạm pháp, vì lợi ích mà sẵn sàng làm tất cả. Họ chẳng màng pháp luật, đạo đức lương tri từ lâu đã bị bóp méo. Cô vừa thấy nhục, lại vừa thực sự sợ Vân Tang bị dụ dỗ, rồi gật đầu đồng ý. Như vậy, cô thật sự không còn hi vọng nào sống sót.

Cô chìm trong sợ hãi, hoàn toàn không nhận ra Vân Tang từ đầu đến cuối còn chưa liếc nhìn cô lấy một lần. Đến khi cô hoàn hồn lại, mọi chuyện đã an bài xong xuôi.

Hai tên buôn người đã bị đánh ngất xỉu. Vân Tang đi đến phía sau cô, khẽ vẩy tay một cái, dây trói cứ thế mà đứt ra như thể bị cắt bằng dao bén. Du Tinh Thần trừng lớn mắt, kinh ngạc không thốt nên lời.

Tay cô không thể đưa ra sau được, vội vàng cúi người tự tháo dây trói ở chân và gỡ băng dán miệng.

Trong phòng oi nồng, mùi hôi ngột ngạt. Sau khi cởi trói cho thiếu niên bị nhốt cùng, Vân Tang lập tức quay người ra ngoài.

Du Tinh Thần còn đang băn khoăn chưa biết làm sao với hai kẻ đang ngã lăn ra đất thì Vân Tang đã quay lại với sợi dây thừng trong tay, nhanh chóng trói cả hai lại. Những cơn ác mộng mấy ngày nay từng ám ảnh cô, cứ thế mà bị cậu xử lý trong chớp mắt.

Vân Tang trói người không chút biểu cảm, động tác dứt khoát, không hề nương tay. Dáng người cậu gầy gò, chẳng có gì gọi là vạm vỡ, vậy mà trong mắt hai người bị trói, bóng dáng ấy lại như một bức tường vững chắc.

“Chúng còn đồng bọn, có ở Kinh Thị, dưới chân núi cũng có, nhưng ở lại trên núi thì chỉ có hai tên.” Du Tinh Thần nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhắc nhở, cũng là lý do khi nãy cô lắc đầu rồi gật đầu.

Thông tin ấy không khác mấy so với suy đoán của Vân Tang. Cậu đã báo cho sở cảnh sát thành phố A, nhưng vẫn quyết định tự mình đưa hai người xuống núi, coi như làm trọn việc tốt đến cùng.

Nhưng đúng lúc ấy, cậu thiếu niên bị nhốt trong góc lại nhìn cậu với ánh mắt giống một con sói con — lạnh lùng, nhưng trong đó lại có vài phần cầu xin. Không hiểu sao Vân Tang lại đọc được ý đó.

Cậu cúi xuống, quan sát kỹ rồi nhíu mày:
“Em không đi lại được à?”

Không đợi cậu bé trả lời, Vân Tang đã cõng người lên vai như thể nhẹ bẫng, chẳng tốn chút sức lực nào — thời gian không cho phép chần chừ.

Vì khoảng cách gần, Vân Tang cũng nhìn rõ mặt thiếu niên. Cậu nhóc khoảng 11-12 tuổi, ngũ quan sắc nét, da trắng như sữa, hàng lông mi rủ xuống che lấp đôi mắt, má trái sưng đỏ, khóe môi trầy xước rướm máu, nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất ngạo nghễ, tuấn tú toát ra từ từng đường nét.

Nhìn là biết con nhà giàu, cũng không lạ vì sao lại bị bọn bắt cóc nhắm tới.

Ngay lần đầu tiên Du Tinh Thần nhìn thấy ánh mắt của cậu bé ấy cũng đã ngỡ ngàng — đứa trẻ này tuy còn nhỏ, nhưng tuấn tú đến mức khiến người khác phải thảng thốt. Lớn thêm vài năm, chắc chắn là yêu nghiệt.

Vân Tang chẳng có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ cõng cậu bé rồi đi thẳng.

Vì thân thể tiếp xúc, Vân Tang cảm nhận được thiếu niên kia nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ mình, một động tác đơn giản, lại mang theo chút ỷ lại âm thầm.

Ba người bắt đầu xuống núi.

Đúng lúc mùa cúc dại nở rộ trong núi, cảnh vật ven đường tuy tiêu điều nhưng vẫn đẹp đến lặng người. Vân Tang để ý thấy Du Tinh Thần tràn ngập hận thù, bước chân rối loạn, vội vã như thể có thú dữ rượt sau lưng, ánh mắt rưng rưng nước.

Cũng phải thôi, với dân bản địa, nơi này có bốn mùa phong cảnh hữu tình: xuân hoa đào nở, hè ve kêu râm ran, thu cúc rực rỡ, đông tuyết phủ trắng núi đồi; ngay cả đêm xuống cũng có thể thấy sao trời rõ ràng hơn cả thành phố.

Nhưng với những người bị bán đến đây như cô, dù cảnh có đẹp đến đâu cũng chỉ khiến họ thêm oán hận, căm ghét đến tận xương tủy. Rời khỏi nơi này rồi, nếu không thật sự bất đắc dĩ, cả đời họ sẽ không quay lại một lần nào nữa.

Vân Tang tuy chưa từng ghi nhớ, nhưng cậu đã sống ở đây mười mấy năm — là đứa trẻ từng bị lừa bán đến vùng núi này, cũng từng là nạn nhân. Thế nên, khi rời đi, trong lòng cậu khó tránh khỏi có chút xúc cảm không tên.

Cầm theo điện thoại của bọn bắt cóc, cả đoạn đường xuống thị trấn đầy rẫy nguy hiểm, nhưng Vân Tang đều khéo léo né được hết. Cậu đưa cả ba người đến đồn công an an toàn, rồi phối hợp hỗ trợ điều tra.

Vân Tang đi rất vững, còn cậu bé tên Yến Trần thì hai chân đã không còn cảm giác, vậy mà được cõng sau lưng, đầu tựa lên vai Vân Tang, lại ngủ say suốt cả đoạn đường, chỉ đến khi về đến đồn công an mới tỉnh dậy.

Trong cơn mê, cảm giác có người lại gần, cậu bé lập tức ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh rối bù, ánh mắt đầy cảnh giác và thù hằn lướt qua. Theo bản năng, cậu liền nép sát vào người Vân Tang.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play