Ánh dương rọi xiên qua rèm lụa, chiếu lên thân thể hắn, Địch Mỹ Tư bỗng nhiên mở mắt, liền phát hiện bản thân đang ôm lấy thần quan trong một tư thế thân mật lạ thường. Hai người chung gối, đầu kề sát đầu, Vân Tang vẫn còn nhắm mắt, chóp mũi y gần như chạm vào hắn, lông mi thật dài in bóng mờ trên gò má trắng như tuyết, khẽ run lên theo nhịp thở nhẹ. Trong phút chốc, đôi mắt Địch Mỹ Tư liền phủ một tầng sương mù, mê ly mộng mị.
Chấn động cùng tâm động, đều đến ngay khoảnh khắc ấy.
Cảm giác ấy như một tia sét đánh thẳng vào ngực hắn, khiến toàn thân rạo rực, không kịp phòng bị đã dâng lên phản ứng. Dù đã được nhung gấm phủ che, cũng chẳng thể ngăn trở nhiệt độ cơ thể đang dâng trào. Huống chi chiếc chăn ấy mang theo mùi hương thuộc về thần quan, dịu dàng, sạch sẽ mà cũng thanh lãnh, lại càng khiến cảm giác này không những chẳng lắng xuống, mà trái lại càng bừng bừng.
May mà Vân Tang chỉ là xoay người cọ nhẹ gối, nửa canh giờ sau mới tỉnh. Đợi y mở mắt, Địch Mỹ Tư đã thu liễm toàn bộ dị động, tựa như chẳng có gì xảy ra. Mà lúc y nhìn thấy ánh vàng rực rỡ ngoài cửa sổ, lực chú ý lập tức bị thu hút, liền cất bước đi ra sân phơi nắng.
Mặt trời Lê Thuật khi vừa mọc lên quả thực vô cùng mỹ lệ. Giữa dãy núi rạng rỡ cùng rừng rậm tươi xanh thoắt ẩn thoắt hiện, cảnh tượng ấy tựa như một tòa tiên cảnh mới được sinh ra, giống hệt thiên đường chốn nhân gian. Lúc này, cả hai đều chưa hề hay biết, hai ngàn năm sau, nơi đây chỉ còn là một mảnh tàn tích hoang vu, dân khảo cổ học cũng không thể nào tưởng tượng, đã từng có một nam nhân tuyệt mỹ như thế, từng đứng nơi này, nhẹ giọng nói:
“Địch Mỹ Tư, ngươi có nguyện ý về sau mỗi ngày cùng ta ngắm hoàng hôn chăng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT