Cố Phong là dị năng giả hệ phong, Vương Dương là dị năng giả hệ kim, Trình Ninh là dị năng giả hệ thủy, Dư Văn Địch là dị năng giả hệ mộc, đến cả lớp trưởng Uông Minh Hàm mà trước nay cô luôn khinh thường, vậy mà cũng là dị năng giả. Cô vẫn luôn ghi hận chuyện hắn từng ăn nói linh tinh trước mặt thầy phụ đạo, nói cô vào nhầm tổ chức nào đó khiến cảnh sát kéo tới tận cửa, ấy vậy mà người như vậy lại là dị năng giả hệ không gian, hắn giấu được cả bình giữ nhiệt ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều trông thấy rõ ràng.
Còn người mà từ kiếp trước đến nay cô vẫn luôn xem thường, luôn nghĩ chỉ là người bình thường như Lâm Mỹ, lại xuất hiện một tia sáng trắng mỏng manh nơi lòng bàn tay, khiến cô kinh ngạc không thôi. Bao tham vọng muốn khống chế tình hình cùng cảm giác hưng phấn đến nóng ran đầu óc, phút chốc như bị ai hắt cho một chậu nước lạnh, giội thẳng vào đầu làm cô tỉnh táo hơn phân nửa.
Lâm Mỹ hoang mang lo sợ hỏi: “Trình Ninh, chuyện này là sao vậy?”
Trình Ninh cũng không giấu giếm, thẳng thắn trả lời: “Có lẽ đây là dị năng hệ chữa lành, cậu có thể chữa trị mọi vết thương ngoài da, là một dị năng vô cùng quý hiếm.” Những thông tin hắn biết đều đến từ trò chơi, lúc đó chỉ nghĩ đến việc không bỏ sót bất kỳ khung hình nào trong quá trình trưởng thành của nhân vật nhỏ, chưa từng nghĩ sẽ có tác dụng thật sự, hắn đành phải kìm nén nỗi tưởng nhớ trong lòng xuống.
“Thật sự quý giá sao?” Lâm Mỹ kinh ngạc thốt lên, hai tay cẩn thận nâng niu, như thể lần đầu tiên sau gần hai mươi năm mới thật sự hiểu chính mình là ai.
Tim Diêu Tiểu Hạ đập thình thịch, vẻ mỉa mai trên gương mặt rốt cuộc cũng không duy trì nổi, cô cố gắng gượng cười: “Rất quý, chỉ là ánh sáng trắng kia của cậu mỏng quá, chẳng giúp được gì đâu.” Cô không nhận ra, giọng điệu của mình đã thay đổi, từ thái độ diễu võ dương oai chuyển thành mềm mỏng thân thiện hơn, mà những người ở đây đâu phải kẻ điếc, tất nhiên nghe ra được sự khác biệt ấy, sắc mặt ai nấy đều biến đổi.
Diêu Tiểu Hạ cũng dần nhận ra, kiếp trước mình đã rơi vào một cái bẫy. Cô từng nghĩ Lâm Mỹ yếu đuối như một đóa hoa mỏng manh, nếu không có Hoắc Băng bảo vệ thì căn bản không sống nổi trong mạt thế, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Không phải vì Lâm Mỹ bám được Hoắc Băng mới sống sót, mà là Hoắc Băng bám vào cô ấy để tồn tại, còn cố tình giấu đi sự đặc biệt của cô ấy. Dị năng hệ chữa lành là thứ mà bất cứ căn cứ lớn nào cũng muốn tranh giành và chiêu mộ nhân tài. Lâm Mỹ hoàn toàn có thể sống ổn định, nhưng lại chọn đi cùng Hoắc Băng phiêu bạt khắp nơi, chiêu binh mãi mã, rốt cuộc là ai cần ai, e rằng còn chưa biết được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play