Lúc Khâu Tử Kiệt nghe được câu nói đó, ánh nắng còn chưa chiếu rọi hoàn toàn xuống mặt đất, ánh sáng đầu ngày chỉ mới nhè nhẹ lan ra nơi chân trời.
Cậu kéo căng sợi dây xích bằng thép, thân hình Husky bị vòng cổ siết đến cứng đờ. Cổ đau rát, phần lông quanh cổ bị ép sát khiến cậu hầu như không thể cử động mạnh. Cậu dùng hết sức đạp lui về phía sau, mong có thể kéo đứt đoạn dây, nhưng cái vòng kia lại như đúc từ sắt nguyên khối không lỏng, không nhả.
Không cam lòng, cậu cúi đầu, hé miệng cắn lấy đoạn dây xích. Hàm răng sắc bén va vào chất thép lạnh buốt, cắn đến chảy máu, nhưng dù thế nào cũng không làm sứt mẻ dù một chút.
Tính dai và độ bền vượt quá dự đoán.
Cậu chỉ có thể nằm đó, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp, ánh mắt đen nhánh dán chặt vào ánh sáng đang dần len qua khe hở giữa hai tòa nhà phía xa.
Ánh bình minh rốt cuộc đã ló dạng.
Cậu biết… thời khắc ấy sắp tới… người đàn ông mà bọn họ nhắc đến, Phó Dự, có lẽ sắp bước ra khỏi cánh cửa kia.
Khâu Tử Kiệt không phải hoàn toàn không biết gì về giới thượng lưu của Hâm Hải. Ngược lại, cậu có hiểu biết nhất định, chỉ là trước giờ không có mối liên hệ trực tiếp.
Cậu từng nghe danh Trương gia và Phó gia, hai gia tộc nắm quyền lực trong tay, gần như nắm cả nửa giới tài chính thành phố.
Trương Hiền Phong là người đứng đầu Trương gia, có hai người con trai: con trai lớn Trương Sĩ Tiên tài giỏi, điềm đạm, là cánh tay đắc lực trong giới kinh doanh, và con trai nhỏ Trương Sĩ Diệu lại nổi tiếng là thiếu gia ăn chơi, cả ngày lêu lổng, không màng chuyện làm ăn.
Còn Phó gia… thì càng kín tiếng.
Người ta đồn, Phó Dự, là người đứng sau một loạt thương vụ thâu tóm khủng khiếp những năm gần đây, không hiển lộ trước truyền thông, nhưng một câu nói của hắn có thể khiến cả giới đầu tư xôn xao.
Mà Phó gia, trong cái đêm mà Khâu Tử Kiệt hóa thành một chú Husky, cũng vừa vặn lên trang nhất của nhiều mặt báo.
Tin tức ghi rõ: Phó Thừa Nghiệp, người sáng lập tập đoàn Phó thị, đã qua đời sau thời gian dài chống chọi bệnh nặng.
Chấn động có, tiếc nuối có nhưng đối với giới kinh doanh, ảnh hưởng thực tế lại không lớn. Bởi lẽ quyền lực của Phó thị sớm đã rơi vào tay bốn người con trai danh tiếng lẫy lừng: Phó Sâm – trưởng tử, Phó Dự – nhị thiếu gia, Phó Diễm – tam thiếu gia, và út nhất là Phó Trạm.
Người được giới truyền thông lẫn các đối thủ thương trường e ngại nhất... chính là Phó Dự.
Nghe đồn, hắn là người âm trầm khó đoán nhất trong bốn huynh đệ. Không thích giao du, chẳng ưa náo nhiệt, gương mặt lạnh lùng, tư duy lại sắc bén như dao. Mười ba tuổi đã tự viết phần mềm, bán được hơn ba trăm vạn. Chỉ coi đó là trò chơi, không phải mục tiêu đời người.
Mười chín tuổi, giành học bổng toàn phần của học viện thương mại quốc tế danh giá, trở thành sinh viên ưu tú nhất khóa, đồng thời cũng là thực tập sinh khiến các công ty phải giành giật. Một dự án do chính tay hắn đề xuất và phát triển đã được mua lại với giá trên trời, mang về lợi nhuận hơn chục tỷ chỉ trong vòng một năm.
Sau khi tốt nghiệp, Phó Dự trở về tiếp quản một nhánh quan trọng trong tập đoàn. Mọi người đều đoán hắn sẽ tranh đoạt vị trí với người anh cả… nhưng không, hắn và Phó Sâm lại cùng nhau thay máu cả tập đoàn một cách nhanh gọn, như hai lưỡi dao cắt đôi sóng gió thương trường.
Tất cả những điều đó, Khâu Tử Kiệt đều từng đọc được, tra được.
Nhưng giờ đây, cậu đang nằm co ro dưới cánh cổng thép lạnh lẽo của biệt thự Phó Dự, trong thân xác của một con chó Husky, bị người ta trói lại, quấn dây sắt, như tội nhân.
Ánh mặt trời đã lên cao.
Không còn tối tăm để trốn tránh, cũng không có ai đi ngang để cậu có thể cầu cứu.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ có những biệt thự yên tĩnh, cổng đóng chặt, hàng cây cắt tỉa gọn gàng. Không một bóng người. Không một âm thanh. Mọi thứ sạch sẽ đến mức lạnh lẽo.
Nhưng cậu không thể tiếp tục nằm chờ chết.
Trên đời kẻ ác có nhiều, nhưng lòng tốt… vẫn còn. Cậu không tin cả thế giới này không có ai chịu giúp cậu tháo sợi dây kia.
Khâu Tử Kiệt ngẩng đầu, hít sâu một hơi, rồi từ trong cổ họng phát ra một tràng tru dài vang vọng: “Gâu u u u! Gâu u u… Gâu u u u… u…”
Tiếng tru cuối cùng khản đặc nơi cổ họng, vang vọng trên con đường yên ắng kéo dài đến tận chân trời.
“Ngao ô… ô…”
Khâu Tử Kiệt dốc hết sức mà tru, giọng khàn đứt quãng, đau đớn như bị ai đánh đến vỡ ngực. Chính cậu cũng cảm thấy mình tru ra cái âm thanh nghe còn thảm thiết hơn cả đoạn bi kịch trên tivi. Mà đúng là không hổ danh Husky, tru một cái khiến cả linh hồn cũng muốn rơi ra ngoài.
Kết quả — một chiếc xe chầm chậm chạy qua.
Người trong xe liếc nhìn cậu, liếc qua cái vòng cổ, ánh mắt băng giá như thể đã quá quen với loại cảnh tượng này. Cửa kính xe trượt xuống một chút, một giọng nói chậm rãi bật ra:
“Là Husky thì không lạ. Nhất định lại là con chó phá nhà bị chủ nhân trừng phạt.”
Nói xong liền dứt khoát nhấn ga chạy mất.
Khâu Tử Kiệt há miệng, muốn tru thêm một tiếng, lại chỉ phát ra một tiếng “gâu” nhỏ đến đáng thương. cậu cảm thấy ánh mắt người kia nhìn mình vừa khinh bỉ, vừa bất lực, còn có chút đồng tình... như thể cậu đúng là một con “vua phá hoại” của thế giới loài chó.
Cậu chỉ còn cách tiếp tục quay đầu, nhẫn nại dùng răng nanh cắn sợi dây đang trói mình.
Một lần… lại một lần.
Cuối cùng, dây đã sờn mép. Chút nữa thôi… chỉ cần chút nữa thôi là có thể gặm đứt.
Nhưng đúng là giống như gen Husky trỗi dậy. Càng cắn, Khâu Tử Kiệt càng không kiểm soát nổi bản thân. Một cơn hưng phấn kỳ lạ nổi lên… cậu bắt đầu gặm cả trụ cổng sắt, hàm răng cứ thế kêu lạo xạo vào thanh kim loại.
Đến khi nhận ra mình đã lệch nhịp, cậu lập tức nghiến răng quay về gặm dây.
Gặm rồi lại đào đất.
Đào đất rồi lại gặm dây.
Tư duy bị kéo đi lung tung như chiếc diều bị đứt dây. Một giây trước còn cố gắng thoát thân, giây sau đã mê mải đục khoét nền xi măng như thể phát hiện kho báu dưới đất.
Mãi đến khi…
Một cái bóng lớn bất ngờ phủ lên đầu cậu.
Toàn thân Khâu Tử Kiệt căng cứng, bản năng ngẩng đầu và đối diện với một đôi mắt nâu sâu thẳm, thâm trầm như đáy hồ tĩnh lặng, dưới bầu trời trong suốt của buổi sáng.
Đồng tử đối phương sáng rõ, như thể vừa nhìn thấu mọi thứ.
Cậu bỗng “ngao” một tiếng ngắn, hai chân trước vô thức nhảy lên rồi lùi lại phía sau, đôi tai dựng thẳng, cảnh giác co lại sau đầu. Không phải sợ hãi, mà là... sững sờ.
Cậu thấy rõ người đàn ông ấy.
Nam nhân mặc áo thun đen, thân hình cao lớn vừa vặn ngồi xổm xuống phía bên kia cánh cổng. Một tay chống gối, mái tóc hơi ướt dính lên trán, mùi dầu gội thoang thoảng mát lạnh, sạch sẽ như vừa bước ra từ phòng tắm.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Khâu Tử Kiệt.
Khâu Tử Kiệt nhìn chằm chằm đôi mắt ấy ở đuôi mắt là một nốt ruồi nhạt như chấm mực, nhỏ đến mức phải nhìn rất kỹ mới thấy.
Một giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo một chút ngạc nhiên: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Câu hỏi ấy rõ ràng không phải để nhận câu trả lời. Chỉ là một sự thốt ra theo bản năng như thể chính anh cũng thấy buồn cười vì trước cửa nhà mình lại có một con Husky đang hăng say... gặm cổng.
Phó Dự.
Cái tên ấy hiện lên trong đầu Khâu Tử Kiệt như một tia sét xẹt ngang trời.
Đây chính là nhị thiếu Phó gia. Là người mà vợ chồng Phùng Kiến Đức đã nhắm đến trong kế hoạch đầy ác độc kia.
Nhưng Khâu Tử Kiệt cũng hiểu: tất cả điều này chỉ có thể thuận lợi nếu Phó Dự chưa từng xem qua tờ “Tìm chó” mà Trương Sĩ Diệu đã đăng.
Chỉ tiếc là…
Phó Dự đúng là từng nhìn qua. Nhưng hắn lười để tâm. Trương Sĩ Diệu mất chó hay mất gì đi nữa, liên quan rắm gì đến hắn?
Thậm trí
Ngày hôm đó bị gậy đánh trúng, đau đến mức choáng váng, hắn vẫn còn nhớ như in. Không phải chỉ vì đau, mà vì cái tờ rơi “tìm chó” bay đến, vô duyên vô cớ đập trúng mặt Phó Dự, khiến hắn chậm mất một bước, người cũng mất dấu.
Chính là lúc đó, hắn đã có dự cảm… lần này khó mà yên thân.
Quả nhiên, đoán không sai.
Lúc này, dây trói trên cổ cậu chỉ còn một chút nữa là đứt. Khâu Tử Kiệt ra sức cắn, đầu lắc qua lắc lại như đang biểu diễn tiết mục bẻ khóa bằng răng. Cậu sắp được tự do…
Ngay khoảnh khắc dây sắp đứt, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ giữ lấy sợi dây.
“Lại đây,” giọng nam trầm thấp cất lên, âm cuối hơi kéo dài, lành lạnh mà thản nhiên, “ta giúp ngươi cởi.”
Khâu Tử Kiệt sững người.
…Có thể tự do ai lại không muốn?
Cậu cẩn thận tiến gần, kéo căng sợi dây một chút, phối hợp để đối phương dễ tháo. Quả nhiên, Phó Dự cũng không nhiều lời, cúi người tháo nút thắt, ngón tay thon dài linh hoạt tháo từng vòng buộc. Dây vừa được cởi, chưa kịp nhẹ nhõm, Khâu Tử Kiệt đã thấy đối phương kéo lấy đoạn dây sắp đứt, trói trở lại lên cột sắt lần này còn buộc chặt hơn trước.
Khâu Tử Kiệt: “……”
Vừa rồi còn nghĩ nhân loại này chắc không đến mức đi lừa một con cẩu, giờ thì cậu chính thức nhận ra… một số người còn cẩu hơn cả cẩu.
Phó Dự không thèm liếc cậu lấy một cái, xoay người rời đi.
Khâu Tử Kiệt nuốt xuống tiếng tru vừa lên đến cổ họng, trợn mắt nhìn bóng lưng kia biến mất sau cánh cửa.
Cậu muốn chạy, nhưng cũng hiểu, trốn không nổi.
Không bao lâu sau, Phó Dự bước ra, tay cầm điện thoại, vừa đi vừa lướt tin tức.
Trước đó chỉ lướt qua tờ tìm chó, hắn cũng không xác định rõ hình ảnh. Nhưng internet rất nhanh chỉ cần tìm tên Trương Sĩ Diệu kèm từ khóa “tìm chó”, đủ thứ hiện ra: ảnh chụp toàn thân, nửa người, thậm chí cả mặt Husky chi tiết đến từng sợi lông.
Góc chụp nào cũng có.
Từ màu lông, tướng mạo đến biểu cảm… Khâu Tử Kiệt ở ngoài cửa, trùng khớp đến từng milimet.
Không sai được.
Phó Dự khẽ hừ lạnh một tiếng. Hắn nhìn tên Trương Sĩ Diệu dưới phần đăng bài, lại nghĩ tới hôm đó chính mình suýt bị người ta đuổi giết rõ ràng là Trương gia có ý định ra tay với hắn, còn dám thả sủng vật tới trước cửa nhà?
Còn muốn hắn Phó Dự đây làm người tốt, giúp họ đưa chó về?
Hắn không rộng lượng đến vậy.
Trên đời này, nếu có ai động vào hắn… nhất định phải trả giá.
Phó Dự cầm di động, đưa ảnh chụp thẳng vào mặt Khâu Tử Kiệt đang ngồi ngoan ngoãn dưới đất, ánh mắt nhàn nhạt như cười, mà cũng như chẳng có lấy chút ý cười nào.
“Ngoan lắm,” hắn nói, giọng chậm rãi, như đang đọc một bản tuyên cáo lạnh lùng: “Từ nay về sau, ngươi chính là chó của Phó Dự ta.”