Tới nước này rồi, Tống Tinh Kỳ cũng chẳng còn hăng hái mà diễn nữa. Tình thế đã định, cậu cũng đành thuận theo dòng đời.

Cậu ngoan ngoãn để mặc Trần Nguyên và Tiểu Chu mỗi người một bên nâng mình vào phòng. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được đặt chân vào một căn biệt thự rộng lớn đến vậy. Trần nhà cao vút, treo lơ lửng một chiếc đèn thủy tinh lộng lẫy, nhìn qua thôi đã thấy giá trị bằng cả phòng ngủ cũ của cậu. Phòng khách rộng đến mức có thể cưỡi ngựa chạy vòng quanh, nội thất thì khỏi phải bàn, xa hoa mà lạnh lùng, như thể tiền ở đây không dùng để tiêu, mà là dùng để... phô trương khí chất.

Sau một hồi khó khăn bưng bê, Trần Nguyên và Tiểu Chu cuối cùng cũng đặt được cậu vào căn phòng trống bên trong hành lang dài.

“Cho nó ở đây đi.” Trần Nguyên phủi tay nói.

“Ừm,” Tiểu Chu gật đầu, cẩn thận đặt cậu xuống sàn gỗ ấm, như thể đang bế một sinh mệnh sắp rời trần thế.

Tống Tinh Kỳ hiểu chuyện mà run rẩy hai chân trước — rất đúng lúc, rất yếu ớt — để thể hiện bản thân vẫn còn đang gắng gượng sống sót.

Trần Nguyên nhìn đến mà mềm lòng, tim cũng không nỡ: “Haizz… nghỉ ngơi đi nhé,” rồi thở dài, đóng cửa nhẹ nhàng.

—---

Cửa vừa khép lại.

Tống Tinh Kỳ lập tức bật dậy.

Cậu vươn vai, giũ nhẹ lớp lông xù, liếm liếm chiếc mũi khô nứt, sau đó bước tới trước cửa sổ. Cửa sổ sát đất, tầm nhìn cực tốt, vừa khéo có thể nhìn thấy toàn cảnh tiền viện, xa xa còn thấy được cánh cổng chính đồ sộ bằng sắt đen và hai người làm vườn đang cắt tỉa hoa lá.

Không cần đoán nữa, nhìn cái cảnh tượng này, cậu đã xác định chắc chắn một điều… nhà này rất giàu.

—---

Buổi chiều, Tiểu Chu làm theo lời Trần Nguyên, mua về một đống đồ dùng thú cưng: từ đồ chơi, thức ăn, thảm lót đến cả snack cao cấp. Nhưng thứ khiến Tống Tinh Kỳ hài lòng nhất… là một chiếc ổ chó cỡ đại, mềm xốp và sạch sẽ như một chiếc giường hoàng gia thu nhỏ.

Cậu có… giường riêng rồi.

Tiểu Chu gãi đầu khó xử, nhìn con chó to đang “hấp hối” trên sàn: “Làm sao ôm nó lên ổ đây?”

Ngao Tạng đúng là quá nặng, mà bệnh thì nặng tới mức “liệt toàn thân”, Tiểu Chu dù có sức mấy cũng không tài nào bê nổi. Nhưng để nó nằm mãi dưới sàn lạnh thế này thì cũng không đành.

Suy nghĩ một lát, Tiểu Chu chạy ra khỏi phòng, gọi đầu bếp trong nhà là Vương Bân đến giúp.

“Lát nữa tôi đỡ phần trên, anh nâng đùi nó. Nó giờ yếu lắm, không động đậy được, anh đừng sợ,” Tiểu Chu vừa nói vừa mở cửa, chỉ để rồi… khựng lại ngay tại chỗ.

Trong phòng, Tống Tinh Kỳ đã an vị trong ổ chó từ bao giờ.

Vương Bân nhìn cảnh tượng ấy, khoát tay như bị trêu: “Còn gọi tôi tới làm gì? Không phải đang ngủ ngon lành đó sao? Coi bộ còn chọn đúng góc độ mà nằm nữa kìa. Hơi đâu mà rảnh đi bê.”

Nói rồi quay người bỏ đi, không quên xua tay như sợ trễ giờ nấu bữa tối.

Tiểu Chu đứng lại, nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào diễn viên bốn chân trong ổ.

Tống Tinh Kỳ vẫn giữ nguyên dáng nằm ưu nhã, chỉ nhấc mí mắt liếc sang hướng khác, làm như chẳng biết gì cả.

—---

Rạng sáng, gió đêm phả vào mặt vẫn còn vương mùi rượu nồng nặc.

Phùng Kiến Đức khúm núm đưa vài vị lão bản ra khỏi hội sở Hầu Mộng, cong người tới mức gần như gập đôi, tận tình mở cửa xe, cười đến nịnh nọt dưới cửa sổ xe: “Triệu tổng, Lý tổng, các ngài đi thong thả ạ. Nếu sau này rảnh rỗi, mong các ngài cho tôi chút thời gian, tôi sẽ trình bày rõ ràng về dự án của mình…”

Triệu tổng khẽ híp đôi mắt nhỏ say lờ đờ, mặt đỏ rực vì rượu, phất tay không kiên nhẫn: “Tiểu Phùng này, ra ngoài uống rượu là để vui vẻ. Nhắc tới hạng mục với dự án là mất hứng rồi, biết không?”

“Ây da!” Phùng Kiến Đức lập tức cúi đầu nhận lỗi, giọng điệu ngoan ngoãn như chó con: “Là tôi lỡ lời, Triệu tổng bớt giận… Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp tiểu nhân như tôi.”

“Lái xe!” Triệu tổng mất kiên nhẫn xua tay.

Chờ chiếc xe chở mấy vị đại gia khuất bóng, nụ cười trên mặt Phùng Kiến Đức lập tức biến mất. Hắn ta phun một ngụm nước bọt xuống đất: “Phi! Mẹ nó, toàn một đám chơi bời!”

Đúng lúc đó, một chiếc xe bảy chỗ sang trọng từ phía sau chạy ngang, người lái xe nhìn thấy rõ biểu cảm của hắn ta, khinh thường khẽ bật cười, đầy mỉa mai. Phùng Kiến Đức chưa kịp thu lại vẻ mặt thì đã bị bắt gặp, nhất thời cứng đơ, vừa tức vừa xấu hổ đến nghẹn họng.

Đêm nay, đạo diễn tổng của đài truyền hình Hâm Hải cùng một nhóm nhà đầu tư đến Hầu Mộng uống rượu. Tin tức này vừa tới tai, Phùng Kiến Đức liền ba chân bốn cẳng lao đến, không mời mà đến, mặt dày xông vào phòng riêng xin được rót rượu, còn chủ động thanh toán. Cũng chỉ vì muốn tìm cơ hội lôi kéo đầu tư cho dự án của mình.

Nhưng kết quả thì sao? Chẳng ai buồn ngó ngàng. Ăn xong, uống xong, cười một cái là phủi tay đi hết.

“Mẹ kiếp, toàn là một lũ khốn khiếp!” Phùng Kiến Đức lại rủa thêm một câu, mùi rượu lẫn cay cú phả ra nồng nặc.

Hắn ta sờ túi lấy chìa khóa xe. Nhưng… di động thì không thấy. Nhất định là để quên trong phòng VIP. Phùng Kiến Đức vỗ mặt tỉnh rượu, chuẩn bị quay lại tìm, nhưng đúng lúc xoay người, khóe mắt lại vô tình liếc thấy… một thứ gì đó đang lắc lư ở bãi đậu xe.

Hắn ta nhíu mày, ánh mắt say rượu mông lung quét qua vật thể mờ mờ kia.

Là… một cái đuôi? Lông mềm mềm, ánh đèn đường chiếu xuống còn khẽ lay động theo nhịp.

Một con… chó?

“Xuy, tưởng cái gì chứ…” Hắn ta bĩu môi, lẩm bẩm, nâng chân muốn bước qua.

Nhưng vừa nhấc lên, lại hạ xuống. Hắn ta quay đầu nhìn quanh… ngoài hội sở lúc này không một bóng người.

Ánh mắt dừng lại trên chiếc đuôi kia, vung vẩy đầy vô tư dưới ánh đèn. Bãi đậu xe toàn là xế hộp cao cấp, nếu hắn ta đạp trúng xe ai, không chừng phải bán thân đền bù. Nhưng đá một con chó? Không chủ, không người nhìn thấy, lại còn… xả được cơn tức.

Phùng Kiến Đức híp mắt, chậm rãi đi đến phía sau xe nơi đuôi chó đang đung đưa.

Đuôi chó lay mạnh hơn, như đang… vui mừng.

Bỗng nhiên, một cái đầu chó quay lại, đối diện thẳng với hắn ta.

Một đôi mắt màu lam xám như thủy tinh. Bộ lông trắng pha xám nhạt phủ bóng dưới ánh đèn vàng. Thân hình cao lớn, cơ bắp săn chắc, thần thái ngạo nghễ như… quý tộc.

Là một con Husky xinh đẹp.

Husky nghiêng đầu nhìn Phùng Kiến Đức, ánh mắt lam xám thoáng vẻ cảnh giác. Nhưng người đàn ông kia chẳng mảy may quan tâm đến vẻ ngoài xinh đẹp của nó. Chân vừa nhấc lên liền hung hăng đá vào bên sườn chó.

“Gâu —” Husky tru lên một tiếng đau đớn, thân thể cao lớn bị lực đá hất ngã xuống đất.

Nó lăn lộn tại chỗ, cố gắng vùng dậy, chạy lui về phía sau vài bước như để giữ khoảng cách an toàn. Nhưng khi đứng chưa vững, đầu đột nhiên choáng váng, cổ họng tê rần, đau nhức từng đợt lan ra. "…Gâu… gâu…" Tiếng tru khàn đục vang lên, yếu ớt, như đang cố kìm nén cơn đau.

Phùng Kiến Đức chẳng buồn đuổi theo. Nhưng ngay lúc đó, một tờ giấy từ gió đêm thổi xuống, nhẹ nhàng rơi trước chân hắn ta.

Ánh mắt hắn ta lướt qua tờ giấy… là tờ rơi tìm chó.

Hắn cúi người nhặt lên, nhìn kỹ hình ảnh in trên giấy. Một cái tên nổi bật đập vào mắt: Trương Sĩ Diệu.

Chó… của Trương gia?

Đôi mắt Phùng Kiến Đức sáng bừng, tim đập thình thịch.

Trương Sĩ Diệu con trai út nhà họ Trương. Trương gia là một trong những gia tộc giàu có bậc nhất Hâm Hải Thành, quyền thế khuynh đảo nửa thành phố này. So với những đạo diễn hay nhà đầu tư mà hắn ta vừa quỵ lụy, Trương gia đủ sức khiến họ biến mất khỏi giới giải trí chỉ bằng một cái nhíu mày.

Chỉ là… Trương gia cao không thể với tới, hắn ta chưa từng có cơ hội chạm vào vòng xã giao đó. Dù có họ hàng xa với Phó gia, cũng chẳng đủ tư cách đặt chân vào cửa nhà họ Trương.

Nhưng bây giờ vận may trời ban đặt ngay trước mắt hắn ta.

Hắn ta nhìn quanh không thấy một ai. Ngay lập tức, hắn ta cởi áo khoác, phủ kín đầu con Husky. Rồi không chút do dự, khiêng cả con chó lên vai, lảo đảo chặn một chiếc taxi ven đường, leo vội vào xe.

Khâu Tử Kiệt tỉnh táo trong thân xác Husky, từ lúc bị đá đến giờ vẫn luôn chịu đựng cơn đau nơi cổ họng.

Trên xe, cậu dựa vào cửa kính xe nhìn ra ngoài, đôi mắt lam ánh lên suy tư.

Nếu nói cậu là do chết trong vụ sập phòng ký túc mà trọng sinh, vậy thì tất cả điều này đều có thể lý giải. Tiếng nổ, sự hỗn loạn, cảm giác chìm vào bóng tối đến mức không thở nổi… Tỉnh lại liền phát hiện mình đã không còn là người nữa.

Tuyệt vọng? Khóc lóc? Không, đó không phải là phong cách của cậu.

Từ nhỏ đến lớn, Khâu Tử Kiệt luôn là kiểu người khi gặp chuyện liền lập tức phân tích, suy nghĩ và hành động. Cậu không bao giờ phí thời gian để than thân trách phận.

Lúc này, ánh mắt cậu nhìn ra ngoài cửa kính, thấy rõ kiến trúc biểu tượng của Hâm Hải Thành tòa tháp truyền hình chọc trời, những tòa nhà cao tầng với ánh đèn rực rỡ ban đêm. Biển chỉ đường ghi rõ: Đồng Châu Lộ. Nếu cậu đoán không sai, nơi này là phía đông thành phố, gần khu vực giao nhau giữa Đồng Châu Lộ và Bảo Ninh Lộ. Đi tiếp về hướng nam sẽ dẫn ra cao tốc.

Quả nhiên, đi được một đoạn, Khâu Tử Kiệt đã nhìn thấy giao lộ trước mắt. Biển chỉ đường viết rõ ràng… giao nhau giữa Đồng Châu Lộ và Bảo Ninh Lộ.

Nhưng tài xế không rẽ phải về phía nam theo hướng cao tốc, mà là quẹo trái, chạy về phía bắc.
Trong đầu Khâu Tử Kiệt lập tức hiện lên bản đồ toàn Hâm Hải thị trí nhớ vẫn rõ ràng như in. Tính ra từ đây về trường Thanh Vân cao trung cũng chẳng quá xa.

Nhưng cậu… đã không còn có thể quay lại nơi đó được nữa.

Trong một căn hộ cao tầng giữa đêm khuya, tiếng vang mạnh nơi huyền quan làm Lâm Mỹ Nguyệt bật tỉnh từ giấc ngủ. Còn chưa kịp mắng một câu, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.

Phùng Kiến Đức bước vào, hai tay kẹp lấy thân con Husky to lớn, đầu đuôi rũ rượi, thần sắc hưng phấn như thể ôm được vàng về.

“Nhìn đi!” Hắn ta cười hớn hở, “Xem ta mang gì về này!”

Lâm Mỹ Nguyệt dụi mắt, ngáp dài một cái rồi lườm hắn ta: “Anh bị thần kinh à? Nửa đêm mang chó về làm gì?”

“Đồ ngốc! Đây là chó của Trương Sĩ Diệu!”

Lâm Mỹ Nguyệt lập tức tỉnh ngủ, mặc áo khoác bước xuống giường, ngờ vực đánh giá con chó trước mặt. “…Là con đó thật?”

“Anh gạt em làm gì?” Phùng Kiến Đức nhe răng, đắc ý như vừa trúng số. “Trương gia đang tìm nó điên cuồng kìa! Tìm chó dán đầy ngoài đường, vòng bạn bè WeChat, cả hot search Weibo cũng có luôn!”

Lâm Mỹ Nguyệt nghe xong thì ánh mắt cũng sáng lên: “Vậy còn đợi gì nữa? Liên hệ với cậu ta ngay! Trả chó đổi tiền, mười vạn không ít đâu!”

Cô toan đi lấy điện thoại thì bị Phùng Kiến Đức kéo lại.

“Không đơn giản vậy đâu.”

“Ý anh là sao?”

Phùng Kiến Đức nheo mắt, giọng trầm thấp, đầy ẩn ý: “Em quên quan hệ giữa Trương gia và Phó gia rồi à? Kẻ thù không đội trời chung. Mà chúng ta… lại là cậu mợ của Phó Dự.”

“Vậy… nếu mình tự tay trả chó cho Trương Sĩ Diệu, chẳng phải là châm dầu vào lửa à?” Lâm Mỹ Nguyệt nhíu mày.

“Chưa chắc đã nhận được một xu, lại còn bị ghét. Không đáng.” Phùng Kiến Đức ngồi xuống mép giường, ánh mắt đảo qua con Husky đang đi lòng vòng trong phòng. Rồi hắn ta quay sang nhìn vợ, nở một nụ cười gian xảo.

Lâm Mỹ Nguyệt lập tức hiểu ra, ánh mắt hai người lóe lên sự đồng lõa mờ ám.

“Anh định… dùng con chó này làm công cụ?”

Phùng Kiến Đức cười lạnh: “Phó Dự không chịu đầu tư cho anh, làm cháu mà không được nể mặt, vậy anh cũng chẳng cần nể tình. Chúng ta mang con chó này đến nhà của nó, thả vào đó. Lấy tính cách Phó Dự, thấy chó của Trương gia xuất hiện trong nhà mình, liệu có thể không giết chó cho hả giận?”

Lâm Mỹ Nguyệt vừa nghe vừa cười lạnh: “Sau đó mình lại loan tin là cậu ta bạo hành chó của Trương gia, để xem Trương Sĩ Diệu có còn giữ được bình tĩnh không. Hai nhà này vốn đã căng như dây đàn rồi.”

“Chậc chậc,” cô vỗ tay tán thưởng, “Anh thật sự… thâm hiểm đấy.”

“Anh còn nhẹ tay đấy.” Phùng Kiến Đức cắn răng. “Anh là cậu ruột mà bị đối xử thế nào, em cũng thấy rồi.”

Khâu Tử Kiệt ngồi cách đó không xa, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người. Cậu không cần hiểu quá rõ mối quan hệ giữa Trương gia và Phó gia, chỉ nghe qua là biết vợ chồng này không phải người lương thiện. Vì mấy đồng tiền, sẵn sàng đẩy một sinh vật vô tội vào chỗ chết. Đúng là ác độc đến tận xương.

Cậu âm thầm quan sát cấu trúc căn phòng cửa sổ cao, ban công khép kín, huyền quan bị chặn kín. Nếu manh động, chưa chắc đã thoát được, mà càng dễ khiến hai kẻ kia trở mặt ra tay độc ác.

Nghĩ đến đó, cậu buộc mình bình tĩnh lại. Không hành động thiếu suy nghĩ giờ chưa phải lúc.

Sau khi bàn bạc, vợ chồng Phùng Kiến Đức không mất nhiều thời gian để ra tay.

Chiếc vòng cổ bằng sắt cứng rắn được đeo chặt lên cổ cậu, dây xích cũng được móc sẵn. Khâu Tử Kiệt mặc kệ tất cả, nằm yên như thể đã quen với số phận, nhưng thật ra trong lòng đang tính từng bước thoát thân.

Ngoài trời, màn đêm dần lùi lại nhường chỗ cho ánh sáng đầu ngày nhạt nhòa.

Xe dừng lại trước một cánh cổng lớn.

Biệt thự tư nhân mang phong cách hiện đại nằm yên tĩnh giữa khu dân cư cao cấp không biển tên, không người gác, nhưng từng đường nét đều toát lên sự lạnh lùng và cấm kỵ. Đây chính là nơi ở của Phó Dự.

“Động tác nhanh lên một chút!” Lâm Mỹ Nguyệt đứng bên xe, dáo dác nhìn quanh, giọng khẩn trương.

“Biết rồi, đừng có giục.” Phùng Kiến Đức cúi xuống, cẩn thận kéo Khâu Tử Kiệt ra khỏi xe như đang vận chuyển món hàng. “Phải buộc cho chặt, lỡ nó vùng thoát, lão tử phí công vô ích.”

Hắn xiết dây một lần cuối cùng, buộc chặt đầu dây xích vào thanh chắn sắt bên cổng vị trí vừa đủ để ai mở cổng cũng nhìn thấy, nhưng không dễ khiến người khác chú ý từ xa.

Sau khi xong việc, hai người không chần chừ thêm một giây nào nữa, quay về xe, rồ ga rời đi.

Chiếc xe nhanh chóng khuất sau hàng cây ven đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play