Ầm ầm ——
Tống Tinh Kỳ vừa khóa vòi nước vừa ngẩng đầu nhìn trần nhà, bên tai như có âm thanh lạ vang lên… mơ hồ, lại vụt tắt như chưa từng tồn tại.
Cậu ném khăn lau tay sang một bên, bước ra khỏi toilet, thấy Khâu Tử Kiệt đang cắm cúi gõ laptop, Thịnh Tiểu Hình đã sớm ngủ mê man trên giường, còn Tưởng Lăng thì vừa ăn bim bim vừa viết gì đó trong sổ.
Tống Tinh Kỳ rón rén lại gần lan can phía trên giường tầng, đôi mắt đen láy long lanh ánh nước. Cậu thì thầm: “...Tưởng Lăng, cậu có nghe thấy tiếng gì lạ không?”
Tưởng Lăng hờ hững liếc mắt, mí mắt còn chưa thèm nhấc lên hẳn: “Có mà, là tiếng cậu giặt quần trong nhà vệ sinh.”
“Không phải tiếng đó.” Tống Tinh Kỳ nghiêm túc nói.
“Thế là tiếng gì?” Tưởng Lăng vẫn nhai rôm rốp.
ẦM ——!
Ngay lúc đó, một tiếng động rung trời vang lên. Lần này thì chẳng còn mơ hồ gì nữa.
Khâu Tử Kiệt lập tức gập máy tính cái “rầm”, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ nói đúng một chữ: “Chạy!”
Nhưng còn chưa kịp xoay người, toàn bộ ký túc xá liền sụp ——.
——
Tin tức buổi tối tại Hâm Hải Thành:
“Tiếp theo là diễn biến mới nhất về sự cố sập ký túc xá tại trường Trung học Thanh Vân. Vào 9 giờ tối, khu nhà A bất ngờ đổ sập, khiến hàng loạt học sinh bị thương. Theo thống kê mới nhất, đã có 96 người bị thương, trong đó 8 học sinh rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Hiện nguyên nhân tai nạn vẫn đang được điều tra…”
“Chào mọi người, tôi là Tiểu Lâm, hiện đang có mặt tại hiện trường ký túc xá Thanh Vân. Như các bạn có thể thấy phía sau tôi, toà A gần như đã bị sụp một nửa. Phía bên trái là toà B và C cũng bắt đầu có dấu hiệu nghiêng rõ rệt, có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào…”
——
Tại biệt thự nhà họ Phó.
Phó Sâm ngồi trên sofa, khoan thai hút xì gà, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi đang phát bản tin thời sự. Khói thuốc nhàn nhạt lượn lờ trước đôi mắt hẹp dài.
Vụ việc ký túc xá Thanh Vân sập đã trôi qua bốn ngày, nhưng độ hot của tin tức vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Đài truyền hình cứ ngày ngày đưa tin liên tục, phỏng vấn, hiện trường, phân tích kỹ thuật, đủ cả.
Phó Sâm nhả khói, giọng lười nhác mang chút trào phúng: “Chất lượng kiểu này mà cũng gọi là công trình à? Có khi đậu phụ còn chắc hơn.”
Ngón tay hắn phủi nhẹ tàn thuốc, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường: “Hâm Hải Thành ngoài Tập đoàn Thiên Hồng nhà ta ra, thì chỉ có vài cái công ty râu ria mới có thể nhận thầu khu giáo dục. Không biết tên ngốc nào đứng sau vụ này, dám làm rơi cả đống mầm non quốc gia xuống hố… gan cũng to đấy.”
Quản gia kiêm tổng trợ lý – Trần Nguyên, đứng bên cạnh pha trà, nhẹ nhàng phụ họa: “Lúc tranh thầu thấy tiền thì mắt sáng như đèn pha, ai nghĩ tới lại xảy ra chuyện lớn thế này. Nếu như Giang thúc còn ở đây, chắc chắn đã phát hiện từ lâu rồi. Dù sao ông ấy cũng theo lão Phó tiên sinh hơn ba mươi năm. Cái khu giáo dục phía nam này cũng mới xây được mười lăm năm thôi.”
Tập đoàn Thiên Hồng của nhà họ Phó vốn xuất thân từ lĩnh vực kiến trúc và bất động sản, mấy năm gần đây lại vươn sang cả giải trí, ẩm thực, sản xuất máy móc... Nhờ vào bốn cậu thiếu gia kế nghiệp, sự nghiệp nhà họ Phó giờ đã phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa, xứng danh gia tộc hào môn hàng đầu Hâm Hải Thành. Chỉ là mười mấy năm trước, đám thiếu gia vẫn còn đang lo học hành thi cử, chuyện công ty đều do người lớn quản. Trong đó, đại thiếu gia Phó Sâm lâu lâu mới thò mặt vào góp chút công sức.
“Không nhắc tới ông già nữa.” Phó Sâm khẽ thay đổi đề tài, giọng điệu nhàn nhạt, “Giờ mấy giờ rồi?”
Trần Nguyên nhìn đồng hồ: “Bảy giờ mười lăm. Đồ ăn ở nhà ăn đã hâm lại hai lần rồi, có cần tôi gọi điện hỏi xem nhị thiếu có về kịp không?”
“Không cần.” Phó Sâm chậm rãi dập tắt điếu xì gà đang cháy dở, bấy giờ điện thoại trên bàn cũng reo lên. Hắn liếc nhìn màn hình, hờ hững tiếp máy.
Đầu bên kia, giọng nói trầm ổn của Phó Dự vang lên: “Đại ca, em… bị đánh.”
———
Mười lăm phút trước.
Phó Dự vừa tan họp xong, khoác áo bước ra khỏi văn phòng. Vừa xuống tới gara ngầm, hắn phát hiện kính xe phản chiếu một bóng đen mờ mờ lướt qua phía sau.
Không kịp nghĩ nhiều, một cây gậy gộc bất ngờ vung tới nhằm ngay đỉnh đầu hắn mà đập xuống. Phản xạ nhanh như tia chớp, hắn cúi người né tránh, xoay người tung một cú đá thẳng vào ngực đối phương.
“Ư ư a—!” Đối phương kêu lên đau đớn, loạng choạng lùi lại mấy bước.
Kẻ đó đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, quấn kín như xác ướp Ai Cập, chưa kịp đứng vững đã bị Phó Dự ném luôn áo khoác vào mặt, che tầm nhìn.
Ngay sau đó là một chuỗi combo đá gối, đạp bụng không nương chân. Bịch bịch!
Tên kia ngã rạp trên nền xi măng lạnh toát, tay vẫn cố nắm chặt cây gậy như thể đây là vũ khí quyết tử cuối cùng.
Phó Dự nhíu mày, nhìn bộ dáng đối phương vùng vẫy như cá mắc cạn. Hắn lạnh lùng giơ chân, bóng đôi giày da sáng loáng lạnh lẽo lướt qua, đá thẳng vào cổ tay đối phương.
“Buông.”
“A ——!” Người đàn ông rú lên thảm thiết.
Bốp! Gậy gộc rơi xuống đất.
Phó Dự túm cổ áo gã lôi dậy, chuẩn bị xé lớp ngụy trang xem tên nào cả gan đụng tới mình, thì đằng sau lại có một người nữa bất ngờ xông tới.
Tên mới xuất hiện rõ ràng nhát gan hơn, nãy giờ chỉ chui lủi nấp trong bóng tối quan sát. Mãi đến khi thấy đồng bọn bị đá đến mức sống không ra sống, chết chẳng ra chết, gã ta mới lấy hết dũng khí lao tới “giải cứu”. Không dám đánh vào đầu hay mặt, gã ta cắn răng giơ gậy đập thẳng vào vai Phó Dự, rít lên như kiểu đóng phim hành động rẻ tiền: “Đi chết đi!”
Phó Dự ăn một cú đau điếng, cả người lùi lại nửa bước, vai phải run lên.
“Chạy mau!!” Tên kia kéo đồng bọn còn đang nằm bò ra đất, bỏ cả gậy lại mà tháo chạy như điên.
Ánh mắt Phó Dự lạnh đến mức có thể đóng băng cả người. Hắn nghiến răng tính đuổi theo… hôm nay mà không bẻ gãy tay chân hai đứa kia, hắn không mang họ Phó!
Nhưng đúng lúc hắn vừa bước được một bước, một cơn gió kì lạ thổi tới. Bốp! Một tờ giấy dán thẳng vào mặt.
Phó Dự nhíu mày kéo tờ giấy xuống, vừa nhìn thấy nội dung thì gân xanh thái dương giật giật: Một tờ rơi… tìm chó lạc.
[TÌM CHÓ]
Cảnh báo khẩn cấp! Nicolas – Husky – Peter – Clark mất tích!!!
Chó cưng của tôi bị bắt mất!!! Nó tuy trông như lai giữa chó và thằn lằn, nhưng nó là bảo bối của tôi!!
Ai tìm thấy chó của tôi và đưa về, tôi – Trương Sĩ Diệu – sẽ chuyển khoản 100.000 NDT ngay và luôn!
Nhưng nếu ai dám giấu chó của tôi, cẩn thận tôi truy IP đập thẳng vào mặt!
[Liên hệ: 135xxxxx578]
Phó Dự cầm tờ giấy, không chút do dự ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, mặt lạnh như băng. Tay còn lại sờ lên bả vai ướt sũng, dinh dính. Lúc hạ tay xuống, ngón tay đã dính máu.
Gậy vừa nãy không phải gậy thường, mà được “độ” thêm vài cây đinh nhỏ găm theo chiều ngang, rạch toạc lớp sơ mi, xước cả một mảng lưng.
Nhận được điện thoại của em trai, Phó Sâm ngay lập tức có mặt tại bệnh viện. Phó Dự lúc này đã được xử lý vết thương, dán băng cẩn thận, chỉ là mặt vẫn đen như đáy nồi, không rõ vì đau hay vì tức.
Hắn cởi áo sơ mi nhuốm máu ra, lại mặc lại sau khi băng bó, từng nút từng nút cài lại không nhanh không chậm, vẻ mặt thản nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Y tá bên cạnh đang thu dọn bàn điều trị, liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn vừa bước vào, giọng đều đều nhắc nhở: “Lát nữa các anh nhớ ra quầy đóng phí nhé.”
Phó Sâm gật đầu, ánh mắt liếc nhìn em trai, chân mày nhíu chặt: “Báo cảnh sát chưa?”
Phó Dự gật đầu, giọng trầm thấp: “Báo rồi.”
“Nhìn rõ mặt bọn nó không?”
Phó Dự thu lại nụ cười nhạt trên môi, ánh mắt tối lại: “Không. Cả hai đứa đều đeo khẩu trang, che kín từ đầu tới chân. Nhưng mà...” Hắn khẽ dừng lại, giọng hơi hạ xuống, “Hai cái đứa chạy việc vặt có bắt hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là ai đứng sau bọn nó. Mà vừa hôm qua chúng ta mới đấu giá giành được mảnh đất Tân Hồ, hôm nay đã bị tập kích.”
Hắn cười nhạt: “Trừ Trương gia, còn ai vào đây nữa.”
Phó Sâm híp mắt, hỏi: “Có ứng phó được không?”
Phó Dự dựa vào thành ghế, nửa người vẫn còn mùi thuốc sát trùng, vẻ mặt lãnh đạm: “Chuyện nhỏ.”
Giữa Trương gia và Phó gia, vốn dĩ từ đời trước hai nhà đấu đá nhau đến mức nước sôi lửa bỏng. Cạnh tranh trên thương trường đến mức rảnh là cắn, vướng là đạp. Loại chuyện thuê người đánh lén, dùng nắm đấm thay lời chào hỏi… chẳng phải lần đầu.
Phó Sâm thì khỏi nói, nghe chuyện em trai mình bị đánh mà còn phải vào viện băng bó, ngọn lửa trong lòng đã cháy bừng bừng. Nhưng hắn hiểu rõ tính khí lão nhị người này thù nhỏ cũng nhớ, thù lớn thì ghi cả sổ gia phả. Mà một khi đã nói là “chuyện nhỏ”, thì đồng nghĩa với việc Trương gia sắp phải trả lại gấp đôi, gấp ba. Dĩ nhiên, hắn người làm đại ca cũng sẽ không khách khí.
Phó gia chẳng phải loại ăn chay tụng kinh.
“Được,” Phó Sâm rút bật lửa, nhẹ nhàng bật lên rồi lại tắt đi, nói chậm rãi: “Dự án khai phá đất Tân Hồ vẫn giao cho cậu. Nhưng trong thời gian này, chú ý an toàn cho anh. Đừng để mấy con ruồi bọ làm bẩn tay.”
Phó Dự nhếch môi, hất nhẹ tóc mái đã ướt mồ hôi: “Yên tâm. Em còn chưa chơi đủ.”
Hai người đàn ông ngồi trong phòng ăn, vừa ăn cơm vừa thấp giọng bàn bạc về một dự án đất đai mới. Cách một cánh cửa, Trần Nguyên đang loay hoay trong bếp vẫn có thể loáng thoáng nghe được vài câu, tai nhạy chẳng kém gì thiết bị ghi âm. Là tổng trợ lý kiêm quản gia tại Phó gia, từ khi tiếp nhận vị trí sau khi Giang thúc nghỉ hưu đã ở đây được ba năm.
Nói thật thì Phó gia đối xử với người làm rất không tệ ăn ngon, mặc ấm, việc nhẹ lương cao. Nhưng gần đây, có một chuyện khiến hắn nhức đầu không thôi: con chó Ngao Tạng to như con bê trong hậu viện đã ba ngày không chịu ăn gì. Nếu nó còn tiếp tục tuyệt thực, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ theo lão Phó tiên sinh “giá hạc tây du” thật mất!
“Tiểu Chu, lại đây,” Trần Nguyên gọi cậu nhân viên rảnh rang nhất trong đám, dúi vào tay cậu ta cái bát inox to oành, “Cầm này, mang ra đút cơm cho Ngao Tạng.”
“Ơ? Lại là em hả?” Tiểu Chu khổ sở trợn mắt, “Nó nhìn ai cũng như muốn nuốt chửng người ta, em mà tới gần là nó trợn mắt gầm gừ lên ngay. Khiếp đảm!”
Vừa than thở, cậu ta vừa vừa xách bát cơm, vừa âm thầm vén lại áo khoác để che lấy phần lưng ý đồ rõ ràng là để phòng cẩu tặc cắn lén.
Ngao Tạng bị nhốt ở một góc sân sau, trong chiếc chuồng sắt to gần như chuồng thú ở sở thú. Đó là món quà lão Phó tiên sinh bỏ hơn trăm triệu tệ mua về khi đi công tác châu Âu năm đó. Nhưng còn chưa kịp nuôi dạy đến nơi đến chốn, ông cụ đã đột ngột qua đời, để lại một chú chó tám tháng tuổi mỗi ngày đều ủ rũ sau song sắt chờ chủ.
“Haizz...” Tiểu Chu thở dài một tiếng rất kịch, “Ngươi nha, là đợi không được người đâu.”
Không dám mở cửa chuồng, Tiểu Chu cẩn thận dùng cái gậy đẩy bát cơm vào từ khe sắt, rồi còn vỗ vỗ cái chậu nhẹ nhàng an ủi: “Ăn đi ăn ơi, đừng nhịn nữa. Dù gì thì mạng chó cũng là mạng, đừng có tìm đến đường chết chứ. Người chết thì không sống lại được đâu, chó cũng vậy đó. Sống tiếp đi, biết đâu mai này gặp lại người.”
Trong chuồng, Ngao Tạng nằm ủ rũ trong góc, bộ lông vốn bóng mượt giờ rối tung như tổ quạ, chỉ nhấc đầu lên nhìn Tiểu Chu một cái bằng đôi mắt đen tròn, tràn đầy bi thương và... cam chịu.
Tống Tinh Kỳ muốn khóc.
Cậu không phải không muốn ăn, chỉ là thực sự nuốt không vô. Mới hôm qua còn là người đàng hoàng, hôm nay tỉnh dậy đã biến thành chó, tâm trạng làm sao thoải mái được?
“Ô...” Một tiếng r*n rỉ mang theo u oán phát ra từ cổ họng. Tống Tinh Kỳ nằm xẹp xuống, đầu gác lên hai chân trước, cái đuôi cụp sát đất, trông chẳng khác nào một cái gối lông thảm hại.
“Ủa khoan...” Tiểu Chu nhíu mày, cảm thấy không đúng.
Mấy hôm trước Ngao Tạng dữ dằn bao nhiêu thì hôm nay lại nhu thuận lạ thường. Không còn nhe răng trợn mắt, cũng chẳng gầm gừ đe dọa ai mà ngược lại, đôi mắt đen tròn ấy lại ngập nước, đáng thương đến mức khiến người nhìn cũng muốn rơi nước mắt.
Chết cha rồi!
Tiểu Chu vỗ trán, hốt hoảng chạy về báo Trần Nguyên: “Anh Trần, em nghi nó bị... trầm cảm rồi!”
Trần Nguyên ngẩn người, sau đó buông tiếng thở dài: “Quả nhiên là Ngao Tạng. Cả đời chỉ nhận một chủ nhân, ông cụ vừa đi là nó tuyệt thực luôn... Không phải giả.”
Chiếc chuồng sắt áp sát tường, phía trên lợp ngói, vừa chắn mưa chắn nắng, vừa thoáng khí. Một con chim én từ cành cây sà xuống, đậu lên bãi cỏ cạnh chuồng. Nó nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào con Ngao Tạng nằm ủ rũ, sau đó cảnh giác mổ vài cái xuống đất. Thấy con chó kia không nhúc nhích, chim én mới nhảy thêm vài bước, từng chút từng chút thăm dò.
Một bước… hai bước… Chim én nhảy nhẹ nhàng như đang múa, bộ móng nhỏ khẽ bấu lấy rìa bát cơm, cúi đầu mổ lia lịa như sợ ai đó giành ăn.
Tống Tinh Kỳ nhìn chim én bằng ánh mắt uể oải đến mức… không còn uể oải hơn được nữa, giọng cậu vang lên khàn khàn như vừa trải qua cú sốc lớn: “Xin hỏi... ngươi nghe hiểu tiếng người sao?”
Chim én ngẩng đầu, cái mỏ bé xíu động đậy một cách nghiêm túc, sau đó gật đầu như thật: “Có thể mà.”
“…”
Tống Tinh Kỳ nhất thời trợn tròn mắt, vèo một cái bật dậy khỏi mặt đất!
Cậu quên mất mình hiện tại là một con chó Ngao Tạng tám tháng tuổi, tuy chưa trưởng thành nhưng đã to bằng nửa cái bàn ăn, lông vàng mượt mà (giờ thì hơi bết), móng to, thân hình lực lưỡng, vừa mới động một cái đã khiến chim én hoảng vía vỗ cánh bay thẳng lên cành cây.
“Đừng bay! Quay lại! Ngươi quay lại cho ta!” Tống Tinh Kỳ luống cuống gọi với theo.
Chim én nghiêng đầu nhìn cậu một cách đầy hoài nghi.
Mãi đến khi Tống Tinh Kỳ rúc lại một góc, nằm ườn ra tỏ vẻ ta vô hại, chim én mới bay trở lại, tiếp tục mổ cơm một cách dè dặt.
Tống Tinh Kỳ nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế nỗi kích động đang cuộn trào trong lòng. Tự dưng biến thành chó, lại bị nhốt trong chuồng, không thể nói chuyện với người, cậu chẳng biết rốt cuộc mình xuyên đến thế giới song song hay bị trừng phạt kiểu gì. Cậu cần một manh mối, bất kỳ thứ gì.
Thế là, cậu thấp giọng hỏi: “Ngươi biết chỗ này là đâu không? Là tỉnh nào, thành phố nào?”
Chim én ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời: “Thành thị.”
Đôi mắt đen của Tống Tinh Kỳ chợt sáng lên: “Cái gì thành thị? Tên là gì?”
Chim én chớp mắt mấy cái, trả lời như đang thông báo một sự thật hiển nhiên: “Nhân loại thành thị.”
“…?”
Tống Tinh Kỳ cảm thấy đầu mình vang một tiếng bùm.
“Vậy là tỉnh nào?”
“Nhân loại tỉnh.”
“Ngươi nói như không nói vậy á!”
“Không đúng, ta có nói.”
“…Ừ, ta sai.” Tống Tinh Kỳ cúi gằm đầu, cảm giác như bản thân vừa thua cuộc trước một con chim én.
Cậu lại thử dò hỏi: “Vậy… bây giờ là năm bao nhiêu? Tháng mấy?”
Chim én nghiêng đầu, hỏi lại bằng vẻ mặt chân thành khó tả:
“Chít chít năm? Chít chít tháng? Cái đó ăn được không?”
“…Cảm ơn ngươi, ta hiểu rồi.”
Tống Tinh Kỳ im lặng quay trở về góc chuồng, buồn bã ngồi xổm như cái bánh bao ướt mưa. Chim én vẫn đứng đó nhìn cậu, đôi mắt nhỏ như chớp chớp lấp lánh ánh nhìn tò mò, nhưng cái đầu bé tẹo đó rõ ràng không thể xử lý những câu hỏi triết học vĩ mô.
Cậu lầm bầm như than thở với chính mình: “Không biết trường học thế nào rồi, bạn cùng phòng có để dành đồ ăn cho ta không… Ba mẹ có lo lắng không…”
Chim én nghiêng đầu: “Ta cũng nhớ ba mẹ.”
Tống Tinh Kỳ chớp mắt, ngẩng lên hỏi: “Vậy… ba mẹ ngươi đâu?”
Chim én trả lời tỉnh bơ: “Bị ngươi ăn rồi.”
“…?”
Chim én tiếp tục: “Cả tổ bị ăn. Chỉ còn ta sống sót.”
Tống Tinh Kỳ hóa đá.