“Bác sĩ Tôn, anh xem, mấy thứ này chuẩn bị đủ chưa?”
Trợ lý cẩn thận trình ra hai bộ đồ bảo hộ đặc biệt, chống cắn xé, chống va chạm, còn trang bị thêm găng tay dày, mặt nạ che kín mặt, kính chống văng và cả gậy phòng thân.
Tôn Duệ gật gù hài lòng: “Rất đầy đủ rồi.” Anh ta vỗ nhẹ lên chiếc hòm thuốc chứa đầy thuốc mê đã chuẩn bị kỹ càng, nói một tiếng: “Xuất phát thôi.”
Phó gia là tập đoàn lớn có bề dày lịch sử, bắt đầu từ thời ông nội của Phó Sâm. Dần dà, người thân trong dòng họ được sắp xếp nắm giữ các chức vụ chủ chốt, đến khi công ty nhỏ năm xưa phát triển thành đại tập đoàn, quyền lực càng chia năm xẻ bảy. Dù cổ đông chủ yếu vẫn là người Phó gia, nhưng cổ phần lại phân tán, tranh chấp nội bộ chưa từng ngơi nghỉ.
Bốn anh em Phó Sâm chính là đời sau được chọn kế thừa. Trong đó, cha của Phó Sâm – Phó Thừa Nghiệp hiện tại là chủ tịch, nhưng cổ phần nắm giữ không nhiều. Ngược lại, bác cả Phó Thừa Cường liên kết với chú ba Phó Thừa Minh, luôn có thế áp đảo.
Kết quả là... Phó Sâm được cử lên làm “lưỡi dao sắc” dọn dẹp nội bộ. Gió tanh mưa máu nổi lên, một loạt thành phần cổ hủ bị "dọn sạch", cả vị thúc phụ thích chỉ tay năm ngón cũng bị đá ra khỏi hội đồng quản trị. Không những thế, Phó Sâm còn khéo léo gom góp được một lượng lớn cổ phần về tay mình và ba người em. Đến lúc này, dù là bác ruột cũng đều phải dè chừng ba phần, ngoan ngoãn rút lui khỏi vị trí quyền lực.
Nhưng an phận được một thời gian thì giông bão lại nổi.
Ví dụ như chuyện khu đất mới lần này, Phó Liên Bình tối qua vừa bị chặn đường không thương lượng được gì, sáng nay thể nào cũng sẽ kéo Phó Thừa Cường cùng mấy vị cổ đông mở cuộc họp khẩn. Danh nghĩa thì “bàn bạc kế hoạch khai thác”, thực tế là muốn tranh thủ nhét người của mình vào.
Còn bác cả Phó Thừa Cường thì khỏi cần đoán. Với tính cách ba phải, không vướng thì thôi, vướng thì chỉ biết ngồi nghe gió chiều nào theo chiều nấy.
Những người như vậy, Phó Sâm lười để tâm.
“Hôm nay anh không đi đâu, khó khăn lắm mới kiếm được một ngày yên tĩnh. Anh cũng không muốn dính vào mà cứ mặc kệ bọn họ.”
Đứng trên sân thượng ngoài phòng ngủ, Phó Sâm gọi điện cho em trai. Vách kính pha lê sạch bóng loáng phản chiếu hình bóng anh lười biếng tựa người vào lan can, tay cầm tách cà phê nhấp một ngụm, ánh mắt dõi về cánh cổng xa xa đang dần mở ra.
Em trai bên kia chỉ "ừ" một tiếng rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Cánh cổng biệt thự từ từ mở ra, một chiếc xe thương vụ màu đen từ ngoài lăn bánh tiến vào, dừng lại tại tiền viện rộng rãi. Từ trên cao, Phó Sâm thong thả nhìn xuống.
Người đàn ông mặc đồ bảo hộ trắng chỉnh tề bước xuống đầu tiên, tay xách hòm thuốc, phía sau là người phụ tá lưng đeo balo, trên tay cầm các loại thiết bị như gậy phòng thân, túi dụng cụ... Nhìn thoáng qua là biết ngay, đây chính là bác sĩ thú y mà Trần Nguyên sắp xếp đưa tới.
Nói đến chú Ngao Tây Tạng trong nhà, Phó Sâm không khỏi nhíu mày.
Anh thật sự không hiểu nổi ông già nhà mình. Vị lão gia ấy, từ trước tới nay chưa từng có tính cách “phụ thân từ ái”. Đối với con trai thì lạnh lùng hờ hững, vậy mà về già lại đột nhiên nổi hứng lên cao nguyên rước một con Ngao Tạng về làm thú cưng?
Bảo là cưng chiều, thì đúng thật là đã cho xây lồng sắt riêng biệt, trang bị điều hoà mùa đông lẫn quạt mát mùa hè, sang xịn chẳng khác nào villa thu nhỏ. Bảo là không cưng, thì lại thuê hẳn chuyên gia dinh dưỡng riêng, lên thực đơn đủ ba bữa mỗi ngày, ăn uống còn bài bản hơn cả người nhà.
Phó Sâm hừ nhẹ, nhếch môi đầy trào phúng, tay khẽ lắc ly cà phê như lắc tâm trạng chính mình.
Sau đó, anh đặt ly xuống bàn trà, tiện tay cầm tờ báo, nghiêng người ngồi xuống chiếc sofa da Ý nhập khẩu, dáng vẻ nhàn nhã như không hề để tâm đến việc sắp có một “trận chiến chó mèo” diễn ra ngay trong nhà mình.
Báo Hâm Hải buổi sáng vẫn như thường lệ, chạy tít hàng đầu bằng dòng tin tức gây chấn động: vụ sập trường cấp ba Thanh Vân.
“Thanh Vân… khu giảng dạy phía nam thành phố…” Phó Sâm lặp lại cái tên trong miệng, trong đầu mơ hồ dâng lên một chút ký ức. Hình như lần đó, chính ông già Phó đã tham gia tranh thầu công trình xây dựng ở khu giáo dục phía nam này thì phải…
Còn chưa kịp nhớ tiếp, một chuỗi tiếng “Gâu gâu gâu gâu!” liên tục vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Phó Sâm nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh liếc sang phía phát ra tiếng động.
Chuyện gì thế? Con Ngao Tây Tạng đó… lại phát điên gì nữa à?
Vốn hôm nay là ngày được “tự do tạm thời” sau thời gian dài bị nhốt, Tống Tinh Kỳ nay đã nhập hồn vào thân thể chú Ngao khổng lồ thật sự rất háo hức. Suốt cả buổi sáng, cậu nằm yên trong lồng, ngoan ngoãn chờ đợi, thậm chí còn cố ý phơi ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương, diễn “vai người thực vật trong thân xác chó” cực kỳ nhập tâm.
Ai ngờ… phút cuối, cậu lại thấy hai người đàn ông lực lưỡng bước tới, toàn thân mặc đồ bảo hộ kín mít, tay còn lăm lăm gậy dài và ống tiêm thuốc mê!
Trong nháy mắt… tâm lý sụp đổ!
Đây không phải bác sĩ thú y đến khám bệnh, đây rõ ràng là đội săn thú hoang chứ còn gì nữa!
Tống Tinh Kỳ hoảng hốt cực độ, đuôi cụp chặt sát người, hai chân run cầm cập, cả thân hình to đùng co rúm lại, dán sát vào vách lồng như muốn biến mất luôn trong không khí. Cậu không dám sủa lớn, chỉ biết gầm gừ khe khẽ đầy cảnh giác.
Thế nhưng... đừng quên, mình đang đóng giả “chó ốm nặng”, không thể để lộ sơ hở!
Vì vậy Tống Tinh Kỳ bèn… giả què! Một chân sau co lên, làm bộ bị liệt, vừa run rẩy vừa gào rú thảm thiết. Muốn diễn thì phải diễn cho tới bến!!
“Không có chủ nhân ở đây phối hợp, lại đột nhiên xuất hiện hai người lạ như chúng ta, dễ khiến nó kích động là chuyện bình thường.” Bác sĩ Tôn rất bình tĩnh, không hề nóng vội.
Anh ta ra hiệu cho trợ lý Tiểu Chu cầm mâm đồ ăn đến gần lồng, nhẹ nhàng đặt xuống, trong đó là thịt bò hảo hạng đã chuẩn bị sẵn, ý định dùng đồ ăn dụ dỗ trước, xoa dịu tâm lý chú chó hoảng loạn.
Ngoài Tiểu Chu, trong biệt thự còn có mấy nhân viên bảo vệ được Trần Nguyên gọi đến hỗ trợ. Bọn họ đều là đàn ông cao lớn, mặt lạnh như tiền, tay cầm gậy phòng vệ, tạo thành một vòng vây nghiêm ngặt quanh lồng sắt.
Tình huống càng lúc càng giống như chuẩn bị bắt giữ sinh vật nguy hiểm.
Tống Tinh Kỳ nhìn một vòng, thấy bao nhiêu người to con giáp vòng xung quanh mình, lòng cậu càng lúc càng lạnh toát.
Không phải đến kiểm tra sức khỏe cho chó… mà là đến bắt sống chó luôn rồi!!!
Bên ngoài lồng sắt, bác sĩ Tôn nửa ngồi xổm xuống, cười đến hiền lành như ông chú hàng xóm thân thiện: “Cục cưng à, ăn đi nào. Yên tâm, chúng ta không làm đau đâu, chỉ đưa em đến bệnh viện khám sơ thôi. Nhanh lắm, xong là về liền, biết không? Ngoan đi, ăn chút gì đã.”
Tiểu Chu cũng cười tươi phụ họa, tay giơ mâm đồ ăn ra vẻ rất tận tình: “Miếng thịt này là tôi mới băm xong trong bếp á, thịt bò tươi đó, thơm lắm! Mau ăn thử đi, đảm bảo mê chữ ê kéo dài luôn đó~”
Sau lời mời gọi đầy nhiệt tình, bác sĩ Tôn bắt đầu lấy ra cả tá đồ ăn vặt đã chuẩn bị từ trước, đủ loại như viên thịt vịt, da cá hồi, khô bò, bánh donut cho chó... ném từng món đến trước mặt Tống Tinh Kỳ, không khác gì đang dụ gấu trúc ăn để quay chương trình thực tế.
Lúc này đây, với thân xác là một con Ngao Tây Tạng nặng hơn một tạ, Tống Tinh Kỳ thật sự khổ không nói nên lời.
Cậu cúi đầu theo bản năng, ngửi ngửi. Ừ thì… mùi thịt đúng là thơm, còn có cả vị máu tươi rất “dụ cẩu” nữa kìa...
Thế nhưng! Linh hồn của cậu là người. Là người có não, có IQ, và còn là một diễn viên chính quy!
Cho nên: Không ăn. Kiên quyết không ăn.
Cậu vừa nhìn thấy bọn họ tiêm cái gì đó vào miếng thịt kia rồi ai biết là thuốc gì? Gây mê? Thuốc xổ? Hay là thuốc diệt trừ linh hồn?
Thôi, cám ơn, để bụng đói còn hơn bị “xử kín”.
Bác sĩ Tôn hơi tiếc nuối, đẩy đẩy gọng kính, cười bất lực: “Đúng là Ngao Tây Tạng, tính tình cứng đầu nổi tiếng. Cách này coi như thất bại.”
Mọi người cũng không quá bất ngờ, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ không dễ dụ dỗ. Trần Nguyên hơi nghiêng đầu hỏi: “Vậy bác sĩ Tôn, bây giờ chúng tôi có thể hỗ trợ gì? Ngài cứ nói.”
Tôn bác sĩ đánh giá lại tư thế đứng của Tống Tinh Kỳ, trầm giọng: “Tôi thấy nó vẫn luôn nhấc chân sau lên, rất có thể là bị thương nặng. Ngao Tạng bản tính mạnh mẽ, nếu đưa đến bệnh viện rồi vô tình đụng vào chỗ đau, khả năng cao nó sẽ nổi điên. Như vậy không chỉ không kiểm tra được, mà còn dễ gây nguy hiểm cho chúng ta.”
“Ý ngài là…” Trần Nguyên nheo mắt.
“Dùng thuốc mê.” Bác sĩ Tôn bình tĩnh nói. “Gây tê nhẹ để bảo đảm an toàn, liều lượng tôi sẽ kiểm soát kỹ, không ảnh hưởng sức khỏe.”
“Ừm… cũng được,” Trần Nguyên gật đầu, “Vậy làm theo phương án đó.”
Sau khi dàn xếp xong, bác sĩ Tôn căn dặn thêm: “Mọi người mở cửa lồng sắt ra, sau đó lùi ra xa một chút. Tôi và trợ lý sẽ lại gần. Chờ nó cắn vào bao tay bảo hộ, tôi sẽ tranh thủ thời cơ tiêm thuốc mê.”
Tất cả những lời này, Tống Tinh Kỳ nghe thấy rành rành không sót một chữ nào!
Cậu suýt thì tru lên tại chỗ.
Khám bệnh thì khám đi, gây tê làm gì?! Một khi bị gây mê, cậu sẽ không thể giữ tỉnh táo, không thể "diễn chó bệnh", mà không diễn được thì kết quả khám chắc chắn sẽ ra… rất khỏe mạnh.
Mà nếu khỏe mạnh? Phó Sâm chắc chắn sẽ đem cậu tặng cho người khác!!
Không được! Tuyệt đối không thể bị gây mê!
Vì vậy—Tống Tinh Kỳ kích động hét lên một tràng:
“Ô uông! Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!!”
(Ý của cậu là: “Các người đừng có manh động! Tôi tự đi được! Đừng chích thuốc!”)
Tống Tinh Kỳ tru lên hai tiếng khản cả cổ, chân trước không nhịn được mà vỗ đất loạn xạ, dáng vẻ tức tối như sắp bùng nổ: “Uông! Uông uông uông!”
Trần Nguyên lập tức hiểu ý, gật đầu với trợ lý. Người kia liền đeo ngay mặt nạ bảo hộ cùng kính chống va đập, tay còn giơ lên chụp chụp đôi bao tay dày cui như kiểu đang khởi động trước khi bắt đầu đấu võ: “Lên đây nào, xem ai nằm sàn trước.”
Bác sĩ Tôn nhắc nhở: “Cẩn thận, Ngao Tạng cắn một phát là rách tay đấy.”
Chìa khóa lồng sắt đã được chuẩn bị sẵn, Trần Nguyên đích thân mở khóa, vừa xoay chìa là ngay lập tức rút lui.
Trợ lý chậm rãi kéo cửa lồng ra, không quên đứng cách một khoảng, vừa thò đầu vào khiêu khích: “Ra đây nào. Giỏi thì chui ra đây chơi với anh! Đánh một trận phân thắng bại!” Còn phối hợp nghiêng người, giơ tay mang bao che chắn trước ngựC: “Ra đây mà gầm, đừng chỉ biết tru trong xó!”
Tống Tinh Kỳ híp mắt, âm thầm nhếch mép: “Chết cũng không ra!” Cậu kêu lên vài tiếng lấy lệ rồi... quay ngoắt lại, ngoan ngoãn nằm bẹp xuống đất, bắt đầu liếm móng vuốt như đang dưỡng sinh.
Cửa thì mở rồi đó, nhưng cậu mà vừa bước ra ngoài là lãnh nguyên một mũi gây mê, thế là toi luôn vai diễn "cẩu bệnh yếu ớt". Không được, nhất định không được mắc mưu!
“Cộc! Cộc! Cộc!” Một cây gậy phòng hộ nện xuống lồng sắt, tạo ra tiếng vang chói tai. Tống Tinh Kỳ giật tai, ngẩng đầu liếc trợ lý một cái, sau đó lại... ngáp.
“Giả chết diễn sâu là kỹ năng sinh tồn số một.”
“Hứ, vừa nãy rống như muốn ăn thịt người, giờ lại biến thành con rùa rụt cổ?” Trợ lý nổi cáu, đập mạnh thêm mấy phát vào lồng: “Ra đây! Ra đây tao xem mày còn dám làm càn không!”
Nhưng bất kể hắn hét cỡ nào, con Ngao Tạng bên trong vẫn im thin thít, tỏ vẻ “ta không quan tâm, các ngươi không xứng”.
Trợ lý khó hiểu, quay sang bác sĩ Tôn: “Sao tự dưng nó im ru thế? Bị sốc tâm lý à?”
Tiểu Chu chen vào giải thích: “Từ sau khi lão Phó tiên sinh mất, nó hầu như không ăn uống gì mấy, chỉ uống nước cầm hơi, có lẽ mấy ngày nay tru nhiều quá, giờ đuối sức rồi.”
Bác sĩ Tôn đăm chiêu: “Cũng có thể. Nhưng giờ không thể chờ thêm nữa.”
Ông trầm ngâm một lát rồi quyết định: “Lồng này đủ lớn, cao hai mét, nhốt được tám người cũng không chật. Tôi sẽ vào trong, tiêm thuốc mê trực tiếp. Nhưng phải có người chế trụ nó trước đã. Trợ lý vào trước, tôi theo sau, hành động nhanh.”
Nguy hiểm tăng gấp đôi, nhưng không còn cách nào khác.
Trợ lý hừ lạnh, cầm chặt gậy phòng hộ, mở cửa bước vào.
Ngay khi vừa tiến đến, Tống Tinh Kỳ lập tức dựng thẳng lỗ tai, toàn thân căng cứng, ánh mắt dán chặt từng bước di chuyển của đối phương, cơ thể tuy nằm nhưng toàn bộ cơ bắp đều sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào.
Trợ lý giờ đã hết kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Tống Tinh Kỳ chẳng còn thiện cảm, chỉ còn lại hằn học và bực bội. Nếu nơi này không phải là Phó gia, đã sớm cầm gậy quật vài cái cho “con chó láo toét” này chừa thói giả điên rồi.
Hắn ta nghiến răng: “Cứ ở lì trong đó đúng không? Rồi xem mày chịu đựng được bao lâu.”
Tống Tinh Kỳ nhìn chằm chằm vào gậy trong tay đối phương, tròng mắt thoáng run, nhưng trong đầu đã vạch xong toàn bộ kế hoạch tác chiến.
Người này... là muốn đánh cậu. Đánh thật.
Làm sao bây giờ?! Làm sao để không bị đánh mà cũng không bị chích thuốc?!!
Tình thế nguy cấp. Trong đầu Tống Tinh Kỳ nhanh chóng xoay vòng ba trăm sáu mươi độ.
Cuối cùng, cậu không nghĩ được gì... chỉ còn cách duy nhất:
“Ô.... Uông! Uông uông uông!”
Tống Tinh Kỳ sủa ầm lên một tiếng. Sủa thì cứ sủa, nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng đánh nhau, càng đừng nói đến việc cắn người. Sau khi trở thành Ngao Tạng, cậu cũng chưa từng cắn phá gì cả, càng không có gan chủ động tấn công người khác.
Cậu rúc sát vào một bên vách tường trong chuồng sắt, co mình lại, từng chút từng chút lui vào góc tối nhất. Cái chân sau giả vờ “bị thương” cũng buông thõng xuống mà bản thân lại chẳng hề nhận ra, chỉ là không ai để ý đến tư thế đó của cậu, vì tất cả đang chăm chú canh chừng xem liệu con chó to kia có đột nhiên lao tới cắn người không.
“Ô... Ô...” Tiếng sủa khàn khàn dần hóa thành tiếng r*n rỉ run rẩy, đôi mắt đen láy ngập đầy sợ hãi như thể đang khóc nức nở không thành tiếng.
Trợ lý nâng gậy lên.
Đúng lúc đó, một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng mà sắc bén đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí căng như dây đàn: “Còn chưa xử lý xong sao?”
Phó Sâm đến.
Vốn đang nhàn rỗi không việc gì làm, hắn quyết định xuống xem tình hình một chút.
Trần Nguyên cùng Tiểu Chu và đám bảo vệ đồng loạt đứng thẳng, chào hỏi nghiêm túc. Mà trong chuồng sắt, người trợ lý kia vì lo Tống Tinh Kỳ bất ngờ tấn công nên không quay đầu lại, chỉ hơi khựng tay một chút khi nghe tiếng. Tôn bác sĩ vội vàng giải thích: “Chúng tôi đã thử dùng đồ ăn dụ nó ra mà không được, chỉ còn cách áp dụng biện pháp cưỡng chế.”
“Cưỡng chế? Là chuẩn bị đánh nó một trận trước à?” Giọng Phó Sâm lạnh đi thấy rõ, nghe vào tai người khác như phủ một tầng sương mỏng.
Trợ lý hoảng hốt lùi ra khỏi chuồng sắt, cười gượng phân bua: “Không, không phải vậy đâu Phó tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Tôi chỉ định dọa nó một chút, chờ nó lao lên cắn bao tay tôi thì bác sĩ Tôn sẽ tranh thủ tiêm thuốc mê vào. Chúng tôi đâu có ý làm nó bị thương.”
“Về mặt lý thuyết là như vậy,” bác sĩ Tôn cũng phụ họa.
Những người khác đều nghĩ như vậy, nhưng trợ lý kia có thật sự làm như lời mình nói không, thì chỉ có bản thân hắn ta biết rõ nhất.
“Gâu!” Tống Tinh Kỳ lại sủa vang một tiếng, dồn toàn bộ sự chú ý của Phó Sâm về phía chuồng sắt. Nam nhân đứng đó, ánh mắt thâm trầm như hồ nước, xoay sang nhìn chằm chằm vào cậu. Còn cậu cũng nhìn lại hắn, ánh mắt căng thẳng như muốn hét lên: “Cứu mạng với!”
Tôn bác sĩ mỉm cười trấn an: “Phó tiên sinh, ngài cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không làm tổn thương nó. Tôi và trợ lý đều là người chuyên nghiệp.”
Đúng là ông ta chuyên nghiệp thật, hành nghề thú y đã hơn mười năm, luôn đối xử nhẹ nhàng với thú cưng. Nhưng trợ lý kia thì chỉ mới vào làm chưa được bao lâu, dù từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp, từng đảm nhiệm vai trò huấn khuyển, vẫn là người mới.
“Vậy cứ theo kế hoạch,” Phó Sâm gật đầu, “Dẫn nó ra ngoài đi.”
Tôn bác sĩ ra hiệu cho trợ lý hành động.
Trợ lý xoay người, bước vào chuồng sắt một lần nữa. Khi mọi người không nhìn thấy, nụ cười hòa nhã trên mặt hắn ta lập tức biến mất. Trong lòng hắn ta vẫn ấm ức vì bị mắng lúc nãy, nghĩ bụng: Đợi đến bệnh viện gây mê xong, tao sẽ đánh mày vài gậy cũng không muộn.
“Cún ngoan, đừng sợ, chúng ta chỉ mang ngươi đi khám thôi, không ai làm đau ngươi cả~” Hắn ta cố ý dịu giọng, giả vờ ngọt ngào dụ dỗ.
Nhưng Tống Tinh Kỳ làm sao mắc mưu.
Cậu nhìn rõ trong mắt người kia chẳng có chút thiện ý nào, toàn là giả tạo.
“Gâu!”
“Gâu gâu!”
Toàn thân cậu căng chặt như dây cung, hai chân trước vô thức nhảy lên đe dọa, cổ họng phát ra tiếng gầm nhỏ trầm thấp, liên tục, như muốn cảnh cáo người kia đừng lại gần. Bề ngoài thì có vẻ hung dữ, nhưng cậu lại không dám nhào lên, trong lòng đang hỗn loạn đến cực điểm: Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!
Mắt khẽ liếc sang hướng Phó Sâm.
Một lần, hai lần, ba lần... như gào thét: CỨU MẠNG AAAAA!!!
Phó Sâm: “?”