Phó Dự chẳng buồn dây dưa thêm, cúi người bế ngang Husky lông mượt lên, giọng điệu hờ hững nhưng đầy bá đạo: “Chó của tôi, tôi mang đi. Trương thiếu gia, ngoan ngoãn ở Cục Cảnh sát đợi anh trai tới đón đi.”
Phía sau, tiếng rít gào gần như xé họng vang lên: “A a a a ——”
Trương Sĩ Diệu phẫn uất, tay trái duy nhất còn cử động múa loạn trong không khí, tung ra một bài “quyền cẩu” vô hình, như thể muốn trút hết căm phẫn lên... không khí xung quanh.
Cảnh sát im lặng nhìn hắn, biểu cảm hoàn toàn không biết nên xen vào thế nào.
Đợi phát tiết đủ, Trương Sĩ Diệu mới ngồi phịch xuống ghế, lôi điện thoại ra gọi cho anh trai: “Anh, anh có thể tới đồn cảnh sát đón em không… em bị giữ lại rồi.”
Đầu bên kia, Trương Sĩ Tiên đang nằm viện truyền nước, nghe em mình kể lại đầu đuôi câu chuyện, chỉ muốn đập đầu vào giường.
“Phó Dự là đứa con độc nhất của nhánh Phó gia kia,” giọng anh đầy bất lực, “Em thật giỏi, đụng tới ai không đụng, cứ phải chọn ngay đứa ‘độc nhất’ nhà người ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT