“Thương nhân đa bảo” là dạng nhân vật không còn xa lạ trong các tựa game online. Gần như trò nào cũng có một NPC như thế, chuyên để hút máu người chơi.
Tuy vậy, trong phần lớn các game, hễ nhắc đến thương nhân thì y như rằng người đó sẽ ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, vẻ ngoài cũng đầy khí chất của kẻ lắm tiền.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại chẳng giống những thương nhân chúng ta từng biết.
Anh có dáng cao, mặt mũi tuấn tú, mái tóc dài buộc gọn sau đầu, khoác trên vai chiếc áo choàng nhìn là biết không hề rẻ tiền, khí chất toàn thân khiến người ta không thể không chú ý.
Lúc nãy vì bận giao dịch với tên kia mà Thiên Nguyệt tới muộn, người xếp hàng trước thương nhân đa bảo đã dần tản đi gần hết.
Ngay cả bản thân thương nhân lúc này cũng đang thu dọn chiếc rương đạo cụ đặt trước mặt, có vẻ chuẩn bị rời đi.
Thiên Nguyệt vội vàng bước nhanh lên phía trước.
"Này…"
Thương nhân đa bảo không buồn ngẩng đầu: "Hôm nay đã hết hàng, mai quay lại sớm."
Thậm chí giọng nói còn dễ nghe đến kỳ lạ.
Nhưng Thiên Nguyệt chẳng quan tâm đến mấy thứ đó, cô cố nặn ra một nụ cười nịnh nọt chưa từng có: "Vậy… anh ngày mai mấy giờ sẽ đến ạ?"
Thương nhân đa bảo: "…"
Cái đặc thù của thương nhân đa bảo là không ai đoán được anh sẽ xuất hiện lúc nào, nếu để người ta nắm được quy luật và canh sẵn thì còn gì thú vị nữa?
"Không tiện tiết lộ."
Dứt lời, anh xách chiếc rương quay lưng bước đi, mái tóc dài vẽ một vòng cung giữa không trung.
"Nè!"
Thiên Nguyệt gần như theo bản năng túm lấy vạt áo anh.
Chiếc áo choàng đen tung lên phần phật trong gió, cô vội siết chặt tay bám chặt lấy!
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của thương nhân đa bảo bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, chiếc balo của cô bỗng dưng nặng hẳn xuống.
"…"
Thiên Nguyệt bỗng có linh cảm không lành.
Cô chần chừ một chút rồi cẩn thận mở balo ra, bên trong rõ ràng là một chiếc áo choàng đen quen thuộc.
【Áo choàng của thương nhân đa bảo Kỳ Phong】
Mô tả: Vật phẩm mà người chơi Thiên Nguyệt "vô tình" thu được từ thương nhân Kỳ Phong bằng cách không chính đáng.
Được làm từ chất liệu đặc biệt, giữ ấm, chống gió, chống đâm chém.
"Không chính đáng…"
Thiên Nguyệt lòng chợt lạnh toát, tám chín phần mười là kỹ năng “trộm cắp” phát huy tác dụng rồi.
"…"
Xong đời, cô vừa mới lột đồ của một NPC!!!
…
Nửa tiếng sau
Trên diễn đàn của 《Mười ngày sinh tồn》—
Tuy người chơi không thể thoát ra giữa chừng cũng như không vào được diễn đàn trong khi chơi, nhưng mỗi ngày vẫn có không ít người chơi bị loại rồi quay lại đây xả bức xúc.
“Vì kiệt sức nên nhân vật không thể di chuyển, cuối cùng bị tuyết chôn sống.”
“Cả đời oai phong, chết vì ngộ độc thực phẩm.”
…
“Nói về người chơi phát rồ do điểm tinh thần tụt về 0 – đúng, chính là tôi”
…
Do phần lớn là người chơi đã bị loại nên trang chủ diễn đàn hầu như toàn những bài chia sẻ mấy cái chết hài hước.
Cho đến khi vài bài viết "dị biệt" đột nhiên nổi lên đầu bảng.
“Cười ẻ, NPC bị trộm mất áo”
“Một NPC từ chối giao dịch vì mất đồ, có vẻ tức điên lên rồi”
“Giật mình! Dưới chiếc áo choàng của NPC lại ẩn giấu vóc dáng thế này?!”
Người trong cuộc lên tiếng—
“Má ơi không thể tin nổi, đang giao dịch thì NPC đột nhiên đen mặt, dẹp quầy luôn! Có mỗi cái áo thôi mà! Muốn thì tôi cởi đưa cho anh mặc cũng được mà! Có bản lĩnh thì mở quầy lại đi!”
“Hahahahaha tôi biết ông nói ai rồi!”
“Hahahahaha đúng là nhận mặt liền luôn!”
“Người lột đồ tại chỗ có phải ông không đấy! Tôi nhớ ID ông nè! Tôi cũng mới bị loại xong!”
…
“Tin vớ vẩn mà mày cũng giật tít được? Mấy bài viết này gì thế?”
“Chắc ông bị loại mấy ngày trước nhỉ? Cái ông thương nhân đa bảo đó lúc nào chả khoác cái áo choàng, vậy mà hôm nay ảnh chỉ mặc mỗi áo sơ mi tới.”
“Ổng đứng trong gió lạnh một hồi, bị người chơi nhắc mới sực nhớ ra là mất áo choàng, nổi điên rồi dẹp luôn quầy.”
“Hông lạnh hả?”
“NPC đặc biệt, chắc không có cảm giác đâu.”
“Cười ẻ, vừa xuất hiện là mặc sơ mi, tui còn tưởng là được thiết kế tạo hình mới cơ.”
“Trời ơi nhớ tới là lại cay, vì quầy hàng dẹp sớm, tui chưa kịp mua đồ, sau đó bị đói đến chết luôn á.”
…
Ban đầu mọi người còn bàn luận khá nghiêm túc, toàn là chia sẻ việc dẹp quầy này đã khiến bao nhiêu người bị loại.
Nhưng về sau…
“Nhà phát triển game này quá có tâm, đến cả phần trong áo choàng cũng làm đầy đủ.”
“Dựng hình quá đẹp, mặt đã đẹp rồi mà thân hình cũng xịn nữa.”
“Game thì vô lương tâm đấy, nhưng phải nói là thân hình ông thương nhân đẹp thật.”
“NPC đẹp nhất từng thấy, không ai sánh bằng, tiếc là chỉ là nhân vật ảo.”
“Nếu các game khác mà cũng làm thương nhân đi động đẹp trai vậy, tao sẵn sàng nạp tiền mỗi ngày đi mua đồ! Quyết vậy đi!”
“Nói lắm mà không ai chụp ảnh lại à?”
“Không có hình thì nói gì, show đi nào (cười biến thái của hội mê trai).”
“Chắc ông chưa chơi game này đâu, game này không chụp màn hình được. Nhưng trên trang chủ có thể có hình mẫu.”
“Ra goods đi! Cầu xin làm gối ôm kích thước thật!”
*Goods: những món đồ lưu niệm hoặc sưu tầm được sản xuất để bán cho fan, thường đi kèm theo các tác phẩm nổi tiếng như game, truyện tranh, phim ảnh hay idol.
"@“Kế hoạch mười ngày” ra mặt kiếm tiền lẹ lên! Mau mau mau!”
Ban quản trị game:……
…
Trên diễn đàn, cuộc thảo luận ngày càng rôm rả. Mà lúc này, hung thủ đã đàng hoàng khoác lại chiếc áo choàng, quay về bên hồ.
Giữa đồng tuyết trắng xóa, Thiên Nguyệt quấn kín trong áo choàng, chân thành cảm thán: "Ấm thật đấy."
Tuy có hơi áy náy với NPC kia, nhưng nghĩ kỹ thì đã là thương nhân hệ thống rồi, đâu cần phải vật lộn sinh tồn như người chơi – thiếu một cái áo chắc cũng chẳng sao…
…chắc vậy nhỉ?
Cùng lắm lần sau gặp lại thì trả lại cho ảnh. Mà trong lúc chưa gặp lại, không mặc thì phí quá.
"Có cái này rồi, ít nhất không lo rét trong một thời gian."
"Nhưng mà vẫn nên tích thêm ít đồ ăn. Dù gì cũng có dùi băng rồi, buộc thêm sợi dây làm cái lưới là có thể bắt cá."
Thiên Nguyệt tính toán trong đầu như đánh máy, cứ như thể chuyện sinh tồn là điều cực kỳ dễ dàng. Nếu bị người khác nghe thấy chắc sẽ hoài nghi cả nhân sinh.
Cô định chạy đi mượn cái xẻng của ông lão hồi nãy thêm lần nữa, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy một nhóm người chơi đang vây chặt quanh ông!
"Cút ra! Ông già thối tha!"
"Cá của tao!"
Mấy người giành giật cái xô nhựa đầy cá, cá rớt ra ngoài lia lịa. Những người xung quanh thấy vậy lập tức hốt đồ rồi bỏ chạy.
Khi Thiên Nguyệt chạy tới, ông cụ bị đá một cú lăn ra ngoài ngay!
Dưới chân là mặt hồ đã đóng băng, nếu ngã xuống mà vỡ băng thì có thể rơi thẳng xuống hố băng!
Không kịp nghĩ nhiều, Thiên Nguyệt nhào tới kéo ông lại, loạng choạng vài bước mới đứng vững.
Cô trầm giọng hỏi:
"Chuyện gì thế này?"
Ông cụ thở hổn hển, tức đến mức nói không ra hơi:
"Bọn nó… cướp cá của tôi!"
Một tên người chơi có ria mép nói trơ trẽn:
"Ấy ấy ông cụ, nói vậy không đúng nha, cá có ghi tên ai đâu? Ai mà biết của ai—"
Rồi hắn ta còn quay sang rủ rê Thiên Nguyệt:
"Tôi thấy cô rồi đấy, cái người từng giúp ông cụ khoét băng bắt cá đó. Muốn nhập hội tụi tôi không?"
Ông cụ trừng mắt nhìn sang, ánh mắt như thể muốn thiêu đốt người khác.
Thiên Nguyệt: "???"
Ủa gì vậy? Trong mắt ổng cô là kiểu người không đáng tin à?
Cô thở dài, nói với đám người chơi kia:
"Tôi từng mượn đồ của ông cụ, cũng coi như nợ một ân tình."
Người chơi hỏi: "Rồi sao?"
Thiên Nguyệt không đổi sắc:
"Cho nên, tất cả các người đã bị một mình tôi bao vây rồi."
"Để đồ xuống. Còn mấy cái đã nhét vào túi đồ thì tôi không truy cứu trách nhiệm nữa."
"Ha?!"
Tên ria mép suýt nữa tưởng mình nghe lầm. Nhìn nhau một cái, cả bọn lập tức cười phá lên!
"Cô ta nói gì cơ? Bị cô ta bao vây—"
"Má ơi!"
Hắn còn chưa nói hết câu thì một bóng đen xẹt ngang tầm mắt, ngay sau đó là tiếng rắc rắc cực lớn dưới chân!
Cúi đầu nhìn xuống, một cây gậy sắt chẳng biết từ đâu phóng ra, đâm phập vào lớp băng dưới chân, cái cán nhựa vẫn còn rung bần bật!
Rắc rắc—
Băng tiếp tục nứt, tỏa ra như mạng nhện, ai nhìn cũng phải rùng mình.
Thiên Nguyệt:
"Đếm ngược, ba."
"Đậu xanh cô dám ra tay thật à?!"
"Hai."
Tên ria mép tròng mắt đỏ rực, tức đến xì khói:
"Lên!"
Theo hiệu lệnh, mấy người phía sau lập tức xắn tay áo nhào tới!
Ông cụ sợ tới mức chân run lẩy bẩy, còn Thiên Nguyệt thì chẳng hề rối loạn, thậm chí còn… ngáp một cái.
"Ông già, né sang bên chút."
Cô đưa tay đẩy ông qua một bên, gần như cùng lúc đó, một cơn gió mạnh xẹt qua bên tai!
"Vút"
Không thèm quay đầu, Thiên Nguyệt nghiêng người né tránh, nhưng vẫn chưa ra tay.
Tên ra đòn tưởng cô sợ hãi, liền hả hê cười lớn:
"Tránh cái gì? Không có bản lĩnh thì đừng tỏ ra nguy hiểm, lo mà đứng đó ăn đòn đi!"
Thiên Nguyệt liếc hắn, nhẹ nhàng phun ra một chữ:
"Một."
Ngay khoảnh khắc âm cuối rơi xuống, cô bỗng lao tới!
"Áu!"
Chưa kịp thấy rõ cô ra tay thế nào, bọn chúng đã lần lượt bị quật ngã!
Không buồn liếc nhìn, Thiên Nguyệt xoay người rút lại cây dùi băng vừa ném ra ban nãy. Đúng lúc đó, sau lưng có người bất ngờ bật dậy tấn công!
“Vãi ò—”
Rắc!
Dùi băng bật lên, lớp băng dưới chân càng vỡ toác!
Gã kia lao tới, dao găm vung trong tay, ánh thép lóe lên.
Thiên Nguyệt không thèm tránh, trực tiếp vung dùi băng như côn đánh trả!
"A!"
"Ầm!"
Gã kia chỉ thấy đau điếng ở thắt lưng, cả người bị quật ngã xuống đất, xui xẻo thế nào lại đúng ngay chỗ nứt băng!
"Ùm—"
Băng nát toang hoác, gã rơi thẳng xuống hồ!
Thiên Nguyệt huýt sáo:
"Đập bóng ăn điểm, đẹp đấy."
Vừa dứt lời, sau lưng lại có người lao lên, cô tiếp tục vung dùi băng xử lý.
Chẳng mấy chốc, dưới hồ đã có thêm mấy "củ cải trôi nước".
Cô ngồi xổm bên bờ, chậm rãi đếm: "Một hai ba bốn năm… Mấy người thế này thì chịu rồi, đẩy người chết lộ liễu quá, trọng tài không dám thổi còi thiên vị luôn ấy."
Những kẻ đang vùng vẫy trong làn nước lạnh cắt da chẳng ai rảnh mà đối đáp lại.
Cuối cùng cũng có một kẻ sắp bám được vào bờ, ai ngờ Thiên Nguyệt mặt lạnh như tiền, dùng cán nhựa của dùi băng đẩy hắn ra!
Gã nhìn cô đầy phẫn uất, cô liếc mắt: "…Nhìn gì? Tôi đã nể tình không dùng đầu nhọn của dùi băng đập tụi anh là hiền lắm rồi đấy."
Đầu dùi băng sắc bén cực kỳ, vừa rồi cô toàn cố ý dùng phần cán nhựa đánh.
Nếu cô thật sự muốn hạ sát chiêu, thì giờ đây hồ băng đã nhuộm đầy máu rồi.
Tên ria mép nghiến răng nghiến lợi gằn hỏi:
“Mày rốt cuộc…ục ục… muốn gì?!”
Thiên Nguyệt nghiêng đầu:
“Đơn giản thôi.”
“Có nghe qua ‘giáo dục bằng tình thương’ chưa? Hôm nay coi như cho mấy người học một buổi."
Vừa nói, cô lại ngáp cái nữa. Đám này yếu quá mức tưởng tượng, đánh vài cái mà cũng thấy buồn ngủ.
Cô hờ hững lên tiếng: “Thành thật xin lỗi ông cụ, sau đó mỗi người nộp cho tôi năm phần đạo cụ coi như học phí, chuyện hôm nay tôi bỏ qua.”
Ông cụ bên cạnh: “……”
Tự nhiên thấy mình giống như công cụ bị lợi dụng thì phải.
Đám người ngâm trong hồ: “……”
Thôi… bọn họ quyết định ngồi yên dưới nước luôn cho rồi.