Đường Tiểu Niệm hoảng sợ chưa kip bình tĩnh lại lắc đầu, nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, năm người đàn ông to lớn từ trên đó nhảy xuống.

“Giao người ra đây!” Một cái ống tuýt nện mạnh vào cửa xe.

Đường Tiểu Niệm mặt mũi trắng bệch, theo bản năng ôm lấy Tần Khải.

“Đừng sợ.” Tần Khải vỗ vỗ cậu, cởi dây an toàn định xuống xe.

“Anh muốn làm gì?” Đường Tiểu Niệm vội hỏi, bên ngoài nguy hiểm như vậy!

“Không có việc gì, những người này nhầm xe thôi.” Tần Khải hạ cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài, “Kiều Địch Á không có ở trong này.”

“Đừng có nói nhảm, xuống xe!” Một con dao găm lạnh như băng giơ lên.

Tần Khải kéo Đường Tiểu Niệm cùng xuống xe, cởi khăn quàng cổ xuống.

Người con trai trước mắt tuy mặt mũi thanh tú nhưng lại không phải siêu sao trên TV kia. Nhóm người áo đen hai mặt nhìn nhau, thật sự nhầm rồi? Vậy tại sao thằng nhóc này lại được vệ sĩ của Kiều Địch Á hộ tống lên xe?

“Chúng tôi có thể đi rồi chứ?” Tan Khải kéo Đường Tiểu Niệm ra sao người.

“Thằng khốn, dám gạt trắng bố mày một vố!” Một người trong đó giận tím mặt, giơ ống tuýp lại hướng này.

Động tác Tần Khải nhanh như báo săn, đẩy Đường Tiểu Niệm vào trong xe, “Đóng cửa!”

Đường Tiểu Niệm hoảng sợ, nhìn Tần Khải đánh nhau với đám người kia. Từ nhỏ đến lớn, người đàn ông này vì cậu đánh nhau vô số lần, nhưng không lần nào có thể so sánh với độ hung tàn hiện tại. Cuộc sống bộ đội đặc chủng nhiều năm đã rèn cho Tần Khải thân thủ cực kì nhanh nhẹn. Người thứ nhất xông lên thậm chí còn chưa nhìn rõ, đã bị cướp lấy dao găm, sau đó nháy mắt, cánh tay một người khác đã bị bẻ trật khớp.

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong xe, tim Đường Tiểu Niệm đập nhanh liên hồi, lòng bàn tay gần như bị cậu bóp đến chảy máu.

Ánh mắt Tần Khải lạnh như băng, như là dã thú khát máu, trong vòng mười phút đã giải quyết xong cuộc đánh. Có người có ý đồ đánh lén Đường Tiểu Niệm trong xe, kết quả bị Tần Khải đá mạnh một phát bay đến ven đường, xương sườn gần như bị gãy hết.

“Tần Khải.” Sau khi kết thúc trận đánh, Đường Tiểu Niệm lao ra khỏi xe, quýnh quáng đến nói năng lộn xộn, “Trời ơi, chảy máu, cánh tay anh!”

“Lái xe đi!” Tần Khải kéo áo sơ mi xuống cuốn lấy miệng vết thương, “Gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó đi bệnh viện.”

“Vết thương của anh không có vấn đề gì chứ?” Đường Tiểu Niệm run run.

“Nếu em có thể chạy một mạch an toàn đến bệnh viện, anh sẽ không việc gì.” Trên trán Tần Khải đổ mồ hôi lạnh, lại vẫn cười với cậu, “Đừng lo lắng.”

Đường Tiểu Niệm cầm tay lái, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play