“Buổi tiệc sắp kết thúc rồi, tôi ra cửa kiểm tra một chút.” Tần Khải điều chỉnh bộ đàm, “Ngài cũng chuẩn bị rời đi đi.”

Kiều Địch Á khẽ gật đầu, nhìn anh xoay người rời đi, trong lòng thậm chí có chút… không muốn. Hơn mười ngày ở chung, thái độ của người đàn ông này tuy lạnh lùng mà lại chu đáo, giống như thuốc phiện, có độc lại tràn đầy lực hấp dẫn. Mặt mày đẹp trai, thân thủ nhanh nhẹn, là loại hình hoàn mỹ. Nhất là lúc anh trầm tư, đường nét sườn mặt sắc sảo, so với điêu khắc còn mê người hơn.

Kiều Địch Á lắc lắc ly rượu trong tay, khóe môi hơi hơi nhếch lên. Mấy ngày trước mình có chút đau dạ dày, là Tần Khải tự mình nấu một bát cháo hoa trong bếp, gạo nở ra thành cháo, giống với con người của anh, đơn giản nhưng lại ấm áp.

“Báo cho nhóm A, ở đường số 4 chuẩn bị.” Tần Khải ở cửa sắp xếp, quay đầu lại nhìn thấy bên ngoài vòng an ninh, Đường Tiểu Niệm đang nhón chân nhìn mình.

“Sao em lại đến đây?” Tần Khải tắt bộ đàm, phất tay cho cậu đi vào.

“Tan tầm đi ngang qua, tin tức nói Kiều Địch Á ở trong này, em đến xem.” Đường Tiểu Niệm  bị lạnh đến đỏ cả mũi lên.

“Nhóc ngốc.” Tần Khải bật cười, mang theo cậu đến phòng nghỉ, “Chờ ở đây, buổi tiệc sắp xong rồi, anh sắp xếp người đưa ông chủ ra sân bay, sau đó sẽ đưa em đi ăn cơm.”

“Được!” Đường Tiểu Niệm cười tủm tỉm, ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế.

Cách vách là đại sảnh buổi tiệc, sau khi Kiều Địch Á đọc diễn văn cảm ơn xong, đã được Tần Khải đưa đến đường an toàn số 4 bên trái, giao cho nhóm về sĩ đi theo.

“Anh không đi cùng tôi?” Kiều Địch Á có chút kinh ngạc.

“Tôi sẽ lái xe rời đi bằng cổng chính, đánh lạc hướng phóng viên và những người khác.” Tần Khải mở cửa xe thay hắn, “Michael là vệ sĩ tốt nhất của chúng tôi, cậu ấy sẽ hộ tống ngài từ đây đến sân bay.”

“Nhưng mà —— ”

“Kiều tiên sinh, chúng ta cần phải đi.” Ánh mặt người đại diện cực kì đúng lúc cắt ngang cuộc nói chuyện.

Kiều Địch Á nhận thấy mình thất lễ, sau khi cười che giấu, xoay người vào trong xe.

Tần Khải vẫy tay với anh ta, xoay người trở lại khách sạn. Trong phòng tiếp khách, Đường Tiểu Niệm cầm một chén trà nóng, vô cùng buồn chán lật xem tạp chí.

“Đi thôi, đi ăn được rồi!” Tần Khải xoa bóp bờ vai của cậu, mày nhăn lại, “Sao lại mặc ít thế, không sợ cảm lạnh à?”

“Không lạnh… Hắt xì!” Đường Tiểu Niệm nháy mắt chột dạ, “Này, có sâu phi vào mũi rồi!”

Tần Khải thở dài, dùng khăn quàng cổ của mình bọc cậu thật kín, chỉ để lại một đôi mắt cong cong lộ ra ngoài. Nghĩ lại vẫn chưa yên tâm, lại nhân tiện quấn thêm áo khoác ngoài, sợ cậu lạnh.

“Chúng ta đi ăn cái gì thế? Ngồi vào trong xe, Đường Tiểu Niệm hưng phấn hỏi.

“Vui thế sao?” Tần Khải vừa lái xe vừa cười, “Muốn ăn hay là muốn anh hơn?”

Đường Tiểu Niệm nhăn mặt, tựa vào ghế phụ nghịch di động.

“Chúng ta đến làng chài ăn đồ ăn bình dân.” Tần Khải lái xe nói, “Đi theo siêu sao hơn mười ngày, anh sắp ăn thành hộp cơm tinh rồi.”

“Em vừa mới nhìn thấy anh ấy trong đám người.” Đường Tiểu Niệm cảm thán, “Thật là giống hoàng tử!”

“Hoàng tử thì có cái gì tốt? Cũng không thể ăn ở như em, ngáy như con lợn nhỏ, một chút ý tứ cũng không có.” Tần Khải cười, “So với cùng anh ta uống rượu đỏ, anh càng muốn uống canh gà hầm với em.”

Đường Tiểu Niệm thở dài, “Cho nên anh xem, anh chính là một chút phong độ cũng không có!”

“Anh mà phong độ thì ai đánh nhau giúp em?” Tần Khải bật cười, “Về sau ai bắt nạt em, anh sẽ đến trước mặt bọn họ kéo violon, nhân tiện đọc diễn cảm thơ Tagore, có đủ phong độ không?”

“Em không thèm lảm nhảm với anh nữa.” Đường Tiểu Niệm đập đầu anh, “Chú ý lái xe!”

Chiếc xe nhỏ màu đen đi qua nội thành, đi trên đường lớn ven biển, hoàng hôn đang chìm xuống phía tây, rất thưa thớt người ở. Đường Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nằm trên ghế mơ màng.

Đột nhiên truyền đến tiếng phanh xe chói tai. Một giây sau đó, Đường Tiểu Niệm theo quán tính nhào về phía trước. May mà có dây an toàn ngăn lại nên mới không bị thương nghiêm trọng  —— chỉ có điều đầu bị đụng như sắp ngất.

“Không sao chứ?” Tần Khải cởi dây an toàn giúp cậu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play