Xe chạy như bay trên đường cao tốc, Tần Khải gọi điện cho cấp dưới của mình, xác định ngoài anh không ai bị tập kích, Kiều Địch Á cũng đã an toàn đến sân bay, tim mới hoàn toàn thả lỏng.

Chờ đến khi nằm trong phòng cấp cứu, quần áo Tần Khải đã bị máu nhiễm thành màu hồng. Đường Tiểu Niệm ngồi chờ ở bên ngoài, lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm. May mà thời gian giải phẫu cũng không lâu, vết thương của Tần Khải cũng không tính là nghiêm trọng —— cánh tay bị khâu hơn mười mũi, ngoài ra còn mất máu quá nhiều.

Sau khi tường thuật lại cho cảnh sát, Đường Tiểu Niệm ngồi ở giường bệnh, rưng rưng nước mắt nhìn anh.

“Chỉ bị thương mà thôi.” Tần Khải xoa đầu cậu, “Vừa rồi sợ lắm hả?”

“Thì ra công việc của anh nguy hiểm như vậy.” Trong lòng Đường Tiểu Niệm vẫn còn sợ hãi.

“Thật ra đa phần đều rất an toàn.” Tần Khải an ủi cậu, “Người có bối cảnh như Kiều Địch Á, một năm cũng chỉ có một, không có gì phải lo lắng.”

“Nếu không có em ngồi cạnh anh, bọn họ sẽ không hiểu nhầm em là Kiều Địch Á, anh cũng sẽ không bị thương.” Đường Tiểu Niệm tự trách, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi.

“Lại ngốc rồi, chuyện đó và em chẳng liên quan gì đến nhau cả.” Tần Khải dỗ dành cậu, “Anh muốn uống canh gà, em đi hầm cho anh được không?”

“Trong nhà có, hôm nay mới hầm xong.” Đường Tiểu Niệm đứng lên, “Em đi lấy, sẽ quay lại ngay.”

Bệnh viện cách chỗ ở của hai người cũng không xa, cho nên Đường Tiểu Niệm rất nhanh đã về đến nhà, hầm nóng canh gà và cơm bí đỏ, rồi lại chạy đến bệnh viện. Đi vào hành lang phòng bệnh lại sửng sốt, có vài người vệ sĩ áo đen đang đứng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt lạnh lùng như hổ rình mồi —— đều là người của Tần Khải.

“Sao các anh lại đứng đây?” Đường Tiểu Niệm bình thường hay chạy đến công ty, vì vậy cũng không lạ lẫm gì với họ.

“Bởi vì ông chủ muốn đến đây.” Trong đó có một người thay cậu mở cửa, “Vào đi.”

Đường Tiểu Niệm ôm bình giữ nhiệt sững sờ —— Vì sao anh ấy lại ở đây?

“Tiểu Niệm.” Tần Khải nhìn thấy cậu, “Mau đến đây.”

Kiều Địch Á nghe tiếng cũng nhìn qua, cười lịch sự, “Xin chào.”

“…Ngài khỏe.” Đường Tiểu Niệm ngại ngùng, “Vậy, tôi… đi trước!” Trời ạ, so với thức ăn Kiều Địch Á mang đến, canh gà này của mình hẳn là nên tự động biến mất!

“Đi gì mà đi.” Tần Khải nóng vội, “Cơm đâu, nhóc con không có lương tâm!”

“…” Đường Tiểu Niệm không nói gì, đưa hộp cơm cho anh, trong lòng thầm nói: Anh đã có bữa tiệc lớn phong phú rồi còn gì!

“Anh thích ăn thứ này?” Kiều Địch Á nhìn Tần Khải múc canh gà, cười hỏi.

“Ừ, tôi với Tiểu Niệm sống với nhau mười mấy năm, ăn quen đồ em ấy làm rồi.” Tần Khải cười cười, quay đầu nhìn Đường Tiểu Niệm, “Cũng chẳng còn cách nào khác, có người còn đang đợi tôi kiếm đủ tiền, đưa em ấy đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Đường Tiểu Niệm có chút xấu hổ, lấy tay sờ sờ cái mũi.

“Nghe nói ngài đổi sang chuyến bay rạng sáng mai, hiện tại cũng gần đến giờ rồi, nên đi thôi.” Tần Khải nhìn Kiều Địch Á, “Xe cảnh sát và vệ sĩ đều hộ tống ngài, sẽ không xảy ra việc gì, đừng lo.”

“Được rồi, có điều tôi vẫn hi vọng anh sẽ suy nghĩ lại đề nghị của tôi.” Kiều Địch Á đứng lên, lịch sự nói hẹn gặp lại.

Hoàng tử quý tộc rốt cuộc mang theo vệ sĩ chậm rãi rời đi. Đường Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở ra, gục trên chăn của Tần Khải, “Ôi trời, nói với anh ấy một câu em cũng thấy mệt quá!”

“Anh cũng vậy.” Tần Khải đồng ý, “Anh ta mang đến trứng cá thọ ti, em có muốn ăn không?”

“Anh chảy nhiều máu như vậy, thế mà anh ấy lại mời anh ăn cơm nắm lạnh như băng.” Đường Tiểu Niệm căm phẫn, má phồng lên, “Quý tộc đúng là không giống với người thường!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play