Cha Tần Khải là người giàu có nổi danh ở nơi đó. Ông vẫn hi vọng đứa con độc nhất có thể kế nghiệp cha. Tiếc rằng Tần Khải nhất định không phối hợp, từ nhỏ đối với chuyện làm ăn của gia tộc đã rất bài xích, ở nhà bà ngoại rất ít khi trở về.

Đường Tiểu Niệm thở dài, “Nhưng cũng không cần mệt đến thế chứ.”

“Nhận hết đặt hàng lần này, anh định nghỉ ngơi một thời gian ngắn.” Tần Khải nhìn cậu, “Em đi cùng với anh nhé? Chùng ta đi châu Âu chơi vài ngày.”

“Được!” Đường Tiểu Niệm đồng ý ngay lập tức, “Em có thời gian nghỉ đông, có thể dùng lúc đó.”

“Vậy được!” Tần Khải vỗ vỗ đầu cậu, đến trước máy tính tiếp tục làm việc.

Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp, Đường Tiểu Niệm ngồi ở trước mặt anh tò mò xem màn hình, “Anh ta là ai vậy?”

“Kiều Địch Á, nhạc sĩ Hoa Kiều nổi tiếng châu Âu, lần này về nước là để tặng lại bộ sưu tập của ông nội anh ta làm di sản văn hóa.” Tần Khải đánh máy tư liệu ra đưa cho Đường Tiểu Niệm, “Bình thường rất ít khi lộ mặt, được coi như lớp con cháu trẻ tuổi đầy hứa hẹn của gia tộc. Lần này cần ở trong nước nửa tháng, quản gia của anh ta đặc biệt muốn mười vệ sĩ của chúng ta.”

“Quản gia?” Đường Tiểu Niệm lật đống tư liệu, trên ảnh chụp là một người mặt mày lịch sự tao nhã, toàn thân đều là hơi thở cao ngạo như con chim khổng tước, vì thế chậc chậc, “Thì ra những người trong tiểu thuyết thật sự tồn tại.” Cuộc sống quý tộc đó!

“Rất giống em.” Tần Khải chỉ chỉ ảnh chụp, “Ánh mắt quả thật giống nhau như đúc… Chỉ có điều em là đẹp nhất, em cười rộ lên hai mắt cong cong, giống trăng non.”

“Thôi đi, em làm sao mà so được với anh ấy.” Đường Tiểu Niệm rất bị đả kích, “Anh xem, anh ấy còn trẻ như vậy đã là nhạc sĩ, am hiểu cưỡi ngựa, thích cờ vua, tác giả thích nhất là Tuscany Dertulavia. Trời ạ, người kia là ai, ngay cả nghe em cũng chưa từng nghe qua!”

“Nhưng nếu em thách anh ta làm cà chua xào trứng, anh ta nhất định sẽ không biết làm, cũng sẽ không biết vá tất!” Tần Khải nắm tay cậu, vẻ mặt nghiêm túc, “Cho nên nói, vẫn là Tiểu Niệm lợi hại nhất!”

Đường Tiểu Niệm bật cười, dùng chân đạp đạp anh.

Bởi vì thân phận Kiều Địch Á đặc biệt, cho nên khi anh ta vừa bước chân vào thành phố Q, Tần Khải liền tự mình mang theo một tổ vệ sĩ, bảo vệ bên người 24/24.

Sau khi tan tầm, Đường Tiểu Niệm ngồi trên thảm, một mình ăn cơm mua ngoài lạnh như băng, nhân tiện xem tin tức giải trí trên TV. Trọng tâm mọi người chú ý đều là nhạc sĩ trẻ tuổi châu Âu, chỉ có ánh mắt của Đường Tiểu Niệm là tập trung ở người đàn ông mặc áo đen đi sau anh ta. Bình thường quay đầu là có thể nhìn thấy người, hiện tại vậy mà chỉ có thể nhìn qua TV mới có thể thấy. Đường Tiểu Niệm thở dài thở ngắn, vô cùng buồn bã bỏ hộp cơm xuống.

Trên mặt cửa tủ lạnh vốn là Tần Khải dùng để nhắn lại tối nay anh muốn ăn gì, hiện tại, đã bị Đường Tiểu Niệm trưng dụng, dùng để đếm ngược từng ngày.

15 ngày, 14 ngày, … 13, 12, … 8… 4… Buổi tối ngày cuối cùng, Kiều Địch Á tổ chức một bữa tiệc tại khách sạn năm sao, thuận lợi trải qua hành trình nửa tháng ở thành phố Q.

Nhiệm vụ rất thuận lợi, Tần Khải cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhân tiện tính toán ở trong lòng, sau khi về nhà muốn dẫn Đường Tiểu Niệm đi ăn đồ hải sản hai người thích nhất.

“Tần tiên sinh, cảm ơn đã bảo vệ tôi trong khoảng thời gian này.” Kiều Địch Á cầm ly rượu, mỉm cười đi tới.

“Khách khí rồi, ngài là một người chủ rất tốt, nếu có cơ hội rất mong có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ.” Tần Khải lịch sự, “Có điều thật xin lỗi, tôi còn đang làm việc, không thể uống rượu.”

“Ngày mai tôi muốn lên đường đi L thị, không biết hợp đồng của chúng ta còn có thể tiếp tục hay không?” Kiều Địch Á có chút mong chờ trong đáy mắt, nhưng chỉ là chợt lóe, không ai chú ý tới.

“Trước mắt tôi chỉ nhận phục vụ bảo vệ trong tỉnh S, công việc vệ sĩ rất phức tạp, tạm thời tôi chưa có năng lực chú ý đến thành phố L.” Tần Khải cười cười, “Nếu không chê tôi có thể để cử một công ty, là bạn bè của tôi.”

Kiều Địch Á nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play