Cho nên nói, thế giới này luôn có rất nhiều việc không thể đoán trước. Ngã tư đường giăng khắp nơi, rõ ràng tưởng là sẽ gặp được, đối phương lại rẽ sang một hướng khác.
Thành phố Q là một thành phố ven biển. Không khí luôn ẩm ướt mà lại trong lành. Ngày đầu tiên báo danh, Đường Tiểu Niệm ngồi ở bờ biển ôm đầu gối, nhìn hòn đảo nhỏ màu đen nhấp nhô phía xa xa sững người.
Học sinh nam thanh tú xinh đẹp ở trong đại học luôn rất được hoan nghênh. Vì thế Đường Tiểu Niệm vừa mới nhập học chưa đến mười ngày đã bị hơn mười đàn chị đàn em đỏ mặt xin số. Bị ép quá, Đường Tiểu Niệm đành phải lấy cớ, “Rất xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.”
“Vậy sao…” Đàn em rất thất vọng, “Là người trong trường chúng ta sao?”
Đường Tiểu Niệm lắc đầu, trong đầu lại hiện lên một hình bóng. Tần Khải là tên đểu cáng, thế mà thật sự bỏ lại mình chạy tới đội đặc công!
Đường Tiểu Niệm vừa nổi giận trong lòng, vừa điên cuồng sưu tập các DVD phim tài liệu đặc biệt về chiến tranh. Đầm lầy hoang dã, đảo hoang, núi tuyết, toàn bộ căn cứ huấn luyện đều có nguy cơ tứ phía, nói không chừng còn có thể chạm mặt phần tử khủng bố. Đường Tiểu Niệm càng xem càng lo lắng, lại không có cách nào gọi điện liên lạc, chỉ dày vò đến mức hận không thể dài cánh ra để bay đến đó. Cứ như vậy chớp mắt đã bốn năm, đến khi Đường Tiểu Niệm tốt nghiệp đại học, Tần Khải rốt cuộc cũng xuất ngũ trở lại thành phố Q, mở một công ty vệ sĩ, chuyên cung cấp dịch vụ vệ sĩ.
“Oa, siêu giỏi!” Ghé vào bên cửa sổ văn phòng, nhìn một đội vệ sĩ áo đen dưới lầu, Đường Tiểu Niệm cảm thán.
“Thế nào? Gần đây có ai bắt nạt em không?” Tần Khải ôm bờ vai cậu, vẻ hào hứng hiện lên trong mắt, “Anh đi dạy dỗ kẻ đó giúp em, chuyên nghiệp luôn!”
Đường Tiểu Niệm cười, xoay người huých huých lồng ngực rắn chắc của anh, “Về sau không được bỏ em lại nữa!”
“Nhất định không.” Tần Khải trịnh trọng, “Có muốn đến công ty của anh không? Làm thư kí nhỏ (người tình bí mật) của anh?”
Đường Tiểu Niệm đá một phát vào thằng nhỏ của anh.
“Này!” Tần Khải nghiêng mình né, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, “Ông trẻ à, nơi này không thể đá hỏng được!”
“Đi, đi ăn cơm.” Đường Tiểu Niệm đi xuống dưới lầu, “Anh mời khách, em muốn ăn thứ quý nhất!”
Tần Khải cười, đuổi theo phía sau cậu.
Cái Đường Tiểu Niệm gọi là quý nhất, cũng chỉ là ở quán hàng ven đường lớn, ăn một bát hoành thánh tôm khô, một lồng bánh bao, ngoài ra còn vài món ăn nhẹ, thêm vào cũng không đến một trăm đồng. Tần Khải vừa trả tiền vừa thầm nghĩ, thật ra rất dễ nuôi.
Sau khi ăn hàng xong, Tần Khải lái xe đến kí túc xá đại học Q, tha toàn bộ hành lí của cậu về nhà mình, sau đó trải ra giường ở phòng cho khách.
“Anh phụ trách kiếm tiền bên ngoài, em phụ trách nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.” Tần Khải ưỡn ngực nghiêm mặt nói điều kiện, “Em thấy sao?”
Đường Tiểu Niệm một chiếc dép lê ném anh bay ra ngoài cửa, dùng mười ngày vượt qua phỏng vấn, vào làm trong phòng kế toán của đại học Q.
“Mới ra trường lương đã cao như vậy!” Tần Khải khen ngợi, “Tiểu Niệm nhà ta thật lợi hại!”
“Ai là người nhà anh?” Đường Tiểu Niệm lườm anh một cái.
“Em đó.” Tần Khải cợt nhả, “Đêm nay em mời khách, anh cũng muốn ăn thứ quý nhất!”
Đường Tiểu Niệm viết xong thực đơn, túm anh đi siêu thị.
Sau bữa tiệc lớn phong phú tự làm, cuộc sống mới của hai người cũng theo đó mà bắt đầu, thật đơn giản, ấm áp và êm đẹp.
Tần Khải tính cách cẩu thả, lười dọn dẹp phòng ở và cũng lười nấu cơm. May mà Đường Tiểu Niệm tính cách thận trọng, làm việc nhà ra đâu vào đấy, tài nấu ăn lại tuyệt vời. Mà Đường Tiểu Niệm sức lực không lớn, chỉ được cái cao, vì thế Tần Khải đương nhiên phải làm hết những việc nặng —— ví dụ như đổi bình nước, di chuyển TV, thay bóng đèn, linh tinh…
Hài hòa đến không thể hài hòa hơn.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi, công ty vệ sĩ của Tần Khải càng lúc càng lớn, dần dần có danh tiếng trên cả nước. Thâm chí, cả siêu sao cũng bắt đầu tìm tới cửa.
“Anh đừng làm việc mệt mỏi quá.” Đường Tiểu Niệm vừa lải nhải vừa hầm canh cho anh trong phòng bếp.
“Không tiết kiệm đủ tiền, anh lấy gì đưa em đi châu Âu?” Tần Khải tựa vào cửa, vừa nói chuyện vừa chơi trò phi tiêu.
“Không tiết kiệm đủ tiền, em đưa anh đi châu Âu.” Đường Tiểu Niệm nhét chén canh vào trong tay anh, “Em dùng tiền của mình là được rồi, không cho anh viện cớ!”
“Được rồi.” Tần Khải bật cười, cúi xuống thổi tan váng dầu, “Anh thừa nhận anh chính là muốn làm ra một vài chuyện cho hai cụ trong nhà xem.”