Chuyện Tạ Trường Thời hôn mê một tháng không phải là bí mật trong Tạ thị. Trong thời gian đó đã không ít kẻ đã nhân cơ hội này mà rục rịch ý đồ tranh giành địa vị.

Nhưng đối với Dung Kính, người vừa mới thoát khỏi quan tài thì mọi chuyện lại hoàn toàn xa lạ.

Trong lòng đầy tò mò, Dung Kính nửa nằm nửa nghiêng trên giường, đầu thò xuống, dưới ánh trăng đôi mắt trong veo hiện ra, cậu hỏi Tạ Trường Thời: "Sao anh lại ngủ một tháng?"

"Gặp phải một con quỷ lợi hại," Tạ Trường Thời chậm rãi nói.

Năm đó, sau khi Thái Hư lão đạo phong ấn Dung Kính vào quan tài, ông đã để lại cho Tạ Trường Thời một chiếc ngọc bội hình rồng bằng bạch ngọc, rồi ngày hôm sau biến mất không dấu vết. Tạ Trường Thời biết ngọc bội là pháp khí bảo mệnh, giống như sợi tơ hồng, luôn mang theo bên mình.

Đêm đó, anh từ công ty về biệt thự, vừa mở cửa, đèn trong phòng đều tắt hết, rèm cửa tự động lay động dù không có gió, một luồng quỷ khí nồng nặc tràn ngập không gian.

Bị quỷ quấn thân nhiều năm, Tạ Trường Thời vừa nhìn thấy trận thế này liền biết đối phương đến không có ý tốt và không thể coi thường. Anh không chút do dự, khi bạch ngọc bội hình rồng được ném ra cũng là lúc nó va chạm mạnh với con ác quỷ. Con ác quỷ gào thét chói tai, khuôn mặt quỷ dữ tợn xé rách cơ thể nó.

Nhưng thời gian trôi qua, bạch ngọc bội hình rồng hóa thành bột mịn, con ác quỷ bị pháp khí làm bỏng lại dần dần hồi phục, một lần nữa nhìn chằm chằm Tạ Trường Thời với đôi mắt đỏ tươi.

Nếu không phải cuối cùng sợi tơ hồng đã kịp thời hỗ trợ chắn lại một chút thì anh không chỉ đơn giản là hôn mê một tháng.

Dung Kính nghe những lời miêu tả đó đã có thể đoán được tình hình lúc đó nguy cấp đến mức nào, cậu tức giận siết chặt nắm đấm: "Con quỷ đó đâu rồi?"

"Chạy rồi," Tạ Trường Thời trả lời, "Nó bị thương rất nặng, chắc là đi dưỡng thương."

Dung Kính nghe vậy hừ lạnh trong lòng.

Con ác quỷ đó tốt nhất đừng xuất hiện nữa, nếu không cậu nhất định sẽ đấm nó thành một quả bóng rồi đá qua đá lại.

"Tạ Trường Thời." Căn phòng im lặng chưa đầy một phút, Dung Kính lại lên tiếng.

Tạ Trường Thời ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"

Dung Kính chỉ vào tư thế nửa treo mình trên lan can giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em nằm thế này hơi khó chịu."

Khóe miệng Tạ Trường Thời giật giật.

Tư thế vặn vẹo hơn cả mèo này mà thoải mái thì mới là chuyện lạ.

"Vậy em nằm yên đi."

"Em muốn nằm cùng anh, hai chúng ta đắp chung chăn bông tâm sự."

"... Không được."

"Tại sao?"

"Chật lắm."

Dung Kính lại duỗi dài cổ nhìn xuống, à, cậu thừa nhận chiếc giường đơn này quả thực hơi chật để chứa cả hai người. Cậu tiếc nuối bò trở lại giường của mình. Nhưng chưa đầy hai giây, cậu lại thò đầu ra, hỏi Tạ Trường Thời: "Tạ Trường Thời, anh có thể kể cho em nghe 12 năm qua anh sống thế nào không? Có chuyện gì vui không? Đúng rồi, điểm thi đại học của anh thế nào? Có phải đã đè bẹp cái tên vạn năm về nhì kia không?"

Mặc dù Dung Kính không hiểu nhiều về xã hội loài người, nhưng trong một năm "thấm đẫm mưa dầm" đó, cậu cũng biết thi đại học là điều quan trọng nhất đối với một học sinh cấp ba.

Tạ Trường Thời hồi tưởng lại 12 năm qua.

Điều kỳ lạ là, anh rõ ràng là một người có trí nhớ rất tốt, nhưng phần lớn ký ức lại mơ hồ.

Ngược lại, những điều nhỏ nhặt trong một năm sống cùng Dung Kính lại nhanh chóng hiện lên trong đầu.

Cuối cùng, anh chỉ trả lời câu hỏi sau: "Anh chuyển trường trước kỳ thi đại học, kẻ vạn năm về nhì là thủ khoa tỉnh năm đó."

Dung Kính tiếc nuối: "Anh ta đã thành công 'nhặt được của hời' à?"

Mấy chữ "nhặt được của hời" thốt ra từ miệng Dung Kính khiến Tạ Trường Thời muốn bật cười. Lục Vân Tễ, người trong cuộc cũng thường xuyên cằn nhằn rằng mình năm đó đã "nhặt được của hời" để trở thành thủ khoa tỉnh đến nỗi bao lâu nay vẫn còn canh cánh trong lòng.

Tạ Trường Thời nói: "Hiện giờ cậu ta là phó tổng của tôi."

Ồ…

Dung Kính kéo dài giọng, ngoài dự đoán: "Tức là đàn em của anh sao."

Vậy thì vẫn là "vạn năm về nhì" thôi.

Tạ Trường Thời: "..."

Một hai nhất quyết nói như vậy, cũng không phải là không được.

Tối hôm đó, Dung Kính thức trắng đến bình minh, Tạ Trường Thời cũng thức trắng đến bình minh.

Sáng hôm sau, Tống Thanh nhận được tin nhắn từ Tạ tổng nhà mình, liền mang bữa sáng đến phòng 803. Khi đặt bữa sáng lên bàn, ánh mắt anh ta không kìm được mà nhìn về phía Dung Kính.

Dung Kính hôm nay mặc quần áo mới, phía trên là chiếc áo hoodie trắng có mũ, ngực thêu hình đầu lâu năm màu khoa trương, bên dưới mặc quần đùi đen dài đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng như tuyết.

Thời trang của người trẻ, trợ lý Tống không thật sự hiểu lắm.

Thế nhưng không thể phủ nhận là Dung Kính mặc như vậy thật sự rất đẹp, làm tôn lên làn da càng thêm trắng trẻo, trông càng nhỏ nhắn và ngoan ngoãn. Ừm, còn khiến Tạ tổng nhà họ trông giống biến thái hơn.

"Cậu đang nghĩ gì đấy?" 

Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, Tống Thanh như có ý thức riêng, lưng thẳng tắp như đang báo cáo tiến độ công việc, mở miệng: “Tôi đang nghĩ…”

Vừa nói được ba chữ, anh ta chợt phản ứng lại, bẽn lẽn cười với Tạ Trường Thời, vội vàng nói: "Không có gì, không có gì, Tạ tổng thấy bữa sáng này được không ạ?"

Tạ Trường Thời cúi mắt nhìn.

Tống Thanh là trợ lý của anh nên rất rõ khẩu vị của anh, nhưng hôm nay có lẽ vì biết có thêm một người nên bữa sáng không đơn điệu như thường lệ, đủ thứ điểm tâm lạ lùng đều được bày ra.

Cứ như đang dỗ trẻ con vậy.

Không ngờ, Tiểu cương thi lại dễ nuôi thật.

Anh gật đầu với Tống Thanh, ngay sau đó nói: "Dung Kính, lại đây ăn sáng."

"Tới ngay, tới ngay." 

Dung Kính ném bàn chải đánh răng xuống, vội vàng rửa mặt, nhanh chóng chạy đến bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống, cắn một miếng bánh hoa quế. Bánh mềm mại, nhân đậu tán nhuyễn hơi ngọt, đúng là khẩu vị cậu yêu thích.

Cậu nheo mắt như mèo, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, khóe mắt vô tình liếc thấy Tống Thanh đang tò mò nhìn sang, bỗng nhiên dừng lại.

Ánh mắt cậu dừng lại trên vai Tống Thanh.

Đồng thời, một thứ gì đó đen kịt như nhận ra điều gì, rụt rè co rúm lại.

Dung Kính nuốt miếng bánh hoa quế xuống, hỏi Tống Thanh: "Anh có thấy vai mình hơi nặng không?"

Tống Thanh sững sờ, trong lòng dâng lên sự ngạc nhiên.

Tối qua Tống Thanh ở khách sạn tốt nhất của thành phố Đình Dương, ngủ rất ngon, theo lẽ thường thì sau một giấc dậy phải sảng khoái tinh thần. Nhưng không hiểu sao, từ lúc anh ta lái xe mang bữa sáng đến biệt thự, bả vai đã đau nhức từng cơn. Cái cảm giác tê dại, cứng đờ toàn bộ bả vai do bị vật nặng đè nén khiến dây thần kinh tê liệt, dần dần hiện rõ. Ngay cả trong vài phút đứng trong phòng 803 này, anh ta đã âm thầm xoa vai phải rất nhiều lần.

Chỉ là, Dung Kính làm sao mà biết được?

Anh ta nhớ Dung Kính vừa rồi vẫn luôn ở trong phòng tắm rửa mặt mà?

Một câu nói của Dung Kính mang theo sự ngờ vực trong lòng Tống Thanh, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Tạ Trường Thời.

Người đàn ông mặc sơ mi quần tây, bưng ly cà phê đến ngồi xuống bàn ăn, mí mắt hơi nâng lên: "Cậu ta sao vậy?"

Dung Kính cắn đũa, lấp lửng trả lời: "Con quỷ hôm qua chúng ta đụng phải trong thang máy đang bám trên vai anh ta."

Tống Thanh: "???"

Cái gì? Mỗi chữ anh ta đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau sao lại trở nên xa lạ vậy?

Trình Phác Ngọc: "???"

Cậu ta đã trốn kỹ rồi, sao người này vẫn có thể nhìn thấy?

Trong sự im lặng của vài bên, Tống Thanh cứng đờ người không dám nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại không ngừng hướng về phía vai mình. 

Dung Kính thấy vậy, nhiệt tình nhắc nhở: "Nhìn nhầm rồi, nó đang bò lên vai trái của anh kìa."

Tống Thanh: "..."

Trình Phác Ngọc: "..."

Trình Phác Ngọc khẽ cắn môi, chấp nhận số phận mà từ trên người Tống Thanh trượt xuống. Một khối đen kịt đột ngột bao trùm không khí trong suốt, và dưới cái nhìn ngây dại của Tống Thanh, cậu ta dần dần kéo dài ra, mọc ra tứ chi và cái đầu, ngay cả khuôn mặt quỷ mơ hồ kia cũng hiện rõ ngũ quan.

Tống Thanh: "..."

Thế giới quan của anh ta bắt đầu được định hình lại vào khoảnh khắc này, và anh ta nhanh chóng nghĩ đến chiếc quan tài bị đẩy ra ở nghĩa trang Nam Thành.

Yết hầu không tự nhiên nuốt khan, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tạ tổng nhà mình. Nhưng Tạ Trường Thời chỉ bình tĩnh và thản nhiên cúi mắt uống cà phê, nói: "Sau này cậu sẽ thấy nhiều hơn, có thể làm quen trước một chút."

Tống Thanh: "..."

À?

Đây là tiếng người sao?

Anh ta lặng lẽ xích lại gần Tạ Trường Thời, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn.

Bên kia, Trình Phác Ngọc hiện nguyên hình dường như rất chướng mắt hành vi của Tống Thanh, ghét bỏ bĩu môi, mới nhỏ giọng giải thích: "Tôi không cố ý bò lên người anh ta đâu. Hôm qua hai người rời khỏi thang máy xong, tôi phát hiện tôi có thể rời khỏi tòa trung tâm thương mại đó, nhưng tôi cũng không đi được nơi nào khác, cứ lảng vảng ở trước cửa phòng của hai người."

Cho đến sáng nay, Tống Thanh xuất hiện.

"Tôi chỉ muốn thử xem liệu bám vào người anh ta có thể rời khỏi đây được không."

Kết quả là kế hoạch này còn chưa thực hiện được thì đã bị Dung Kính phát hiện.

Trình Phác Ngọc cảm thấy mình thật xui xẻo.

Dung Kính nghe xong đoạn giải thích này, sự chú ý đặt vào mấy chữ "tôi có thể rời khỏi tòa trung tâm thương mại đó" mà Trình Phác Ngọc vừa nói. Cậu hơi tò mò hỏi: "Trước khi gặp chúng tôi, cậu không thể rời khỏi trung tâm thương mại sao? Cậu chết thế nào?"

Trình Phác Ngọc há miệng, vốn không định trả lời, nhưng ánh mắt lướt qua ngón tay xinh đẹp đang cầm đũa của Dung Kính, lại cảm thấy toàn thân đau nhức.

Thế là, cậu ta quyết đoán mở miệng: "Ba năm trước, tôi cùng bạn đi ăn khuya, tỉnh dậy thì đã thành ra thế này."

Cậu ta chỉ vào dáng vẻ hiện tại của mình.

Dung Kính trầm ngâm suy nghĩ …nguyên nhân cái chết không rõ, lại bị kẹt trong trung tâm thương mại không thể rời đi, xem ra chuyện của Trình Phác Ngọc không hề nhỏ.

Cậu kéo áo Tạ Trường Thời, đôi mắt rất sáng hỏi: "Chúng ta giúp cậu ấy nhé?"

Tạ Trường Thời cúi mắt nhìn cậu, nhìn thật lâu, rồi mới đáp: "Được."

Dung Kính vui sướng ra mặt: "Đến lúc đó bàn với Tổ sư gia, công đức chia anh một nửa."

Sau đó cũng mặc kệ bữa sáng, tiến đến trước mặt Trình Phác Ngọc, hỏi nó: "Cậu muốn làm rõ ngọn ngành mọi chuyện rồi đầu thai không?"

Hôm qua Trình Phác Ngọc cũng đã chứng kiến sự lợi hại của Dung Kính, biết chắc chắn cậu không phải người thường.

Người thường sao có thể đánh cậu ta như thế.

Nhưng mà...

Cậu ta mím môi, khẽ hỏi: "Hôm qua tôi muốn ăn thịt anh ấy, cậu còn muốn đưa tôi đi đầu thai sao?"

"Thì tôi đã đánh cậu rồi còn gì? Ông nói gà bà nói vịt đấy à?"

Trình Phác Ngọc rũ mắt xuống, nhất thời không nói gì.

Vì nhận một vụ việc đột xuất nên nhất thời Dung Kính không thể cùng Tạ Trường Thời về Nhạn Thành.

Tạ Trường Thời cũng không về, nhưng anh dành phần lớn thời gian làm việc online tại biệt thự.

Còn Tống Thanh thì được cử đi cùng Dung Kính để điều tra bí mật trên người Trình Phác Ngọc.

Dung Kính ngồi ở ghế sau chiếc Maybach màu đen trả lời tin nhắn của Phương Vũ. Sáng nay khoảng 8 giờ, Phương Vũ đã đồng ý lời mời kết bạn của cậu, và khoảng 11 giờ đã gửi cho Dung Kính một đoạn tin nhắn thoại:

"Dung đại sư, thật sự rất cảm ơn ngài đã xem cho tôi quẻ đó, khả năng cao tôi sắp được thăng chức rồi!"

Dung Kính trả lời: "Chúc mừng anh nha."

Vừa ngẩng đầu lên, cậu liền thấy Tống Thanh đang nhìn mình qua kính chiếu hậu.

Dung Kính chớp chớp mắt, hỏi: "Trợ lý Tống cũng muốn xem bói sao?"

Tống Thanh bị bắt quả tang vừa đúng lúc, ban đầu còn hơi ngượng ngùng rồi đột nhiên nghe Dung Kính nói vậy, lập tức vô cùng tò mò: "Cậu còn biết xem bói sao?"

"Đương nhiên," Dung Kính nâng cằm, "Tôi lớn lên ở đạo quán từ nhỏ, lão đạo gia gia biết gì tôi đều biết, gia gia còn thường xuyên khen tôi là thiên tài."

Sau đó cậu đưa tay ra hiệu một con số: "Một quẻ 500."

Lương của Tống Thanh một năm là một triệu, đừng nói 500, ngay cả 50 nghìn anh ta cũng có thể không chớp mắt mà đưa ra vì nể mặt Tạ Trường Thời. Anh ta không do dự, lập tức gật đầu: "Được thôi, chờ giải quyết xong việc làm phiền cậu xem cho tôi một quẻ."

Chỉ vài câu nói đã kiếm được 500, Dung Kính hơi có chút kích động.

Chiếc xe chạy nhanh, rất nhanh dừng lại trên đường Trường Đường Trang thuộc huyện Đình Dương.

Trình Phác Ngọc từ ghế sau thò đầu ra, nheo mắt xoay hai vòng, trong mắt ánh lên vẻ vui sướng đã lâu, nó chỉ về một hướng nào đó, nói với Tống Thanh và Dung Kính: "Trước đây tôi sống ở đó."

Hai người nhìn theo phát hiện Trình Phác Ngọc đang chỉ vào một quán lẩu.

"Nhà tôi trước đây mở quán lẩu, sau này quán lẩu nổ, bố mẹ tôi đều chết trong vụ tai nạn, quán lẩu này mới sang nhượng cho người khác."

Từ khi đó, Trình Phác Ngọc sống một mình.

"Nhà tôi ở trên lầu quán lẩu."

Dung Kính "ồ" một tiếng, cùng Tống Thanh nhìn nhau một cái, người sau gật đầu, đi đến cửa hàng trái cây bên cạnh quán lẩu.

Cửa hàng trái cây này trông đã rất cũ kỹ, tấm biển quảng cáo trên đầu đều rơi mất một mảng. Bà chủ dựa vào ghế nằm ở cửa, vừa nghe đài phát thanh, vừa nhắm mắt chợp mắt.

Tống Thanh gọi một tiếng "Bà chủ", rồi hỏi: "Quýt này bao nhiêu tiền một cân ạ?"

"Ba tệ."

"Được thôi, cô cho tôi một cái túi, tôi tự chọn."

Khi xách quýt đi cân, Tống Thanh rất tự nhiên nói: "Bà chủ, tôi hỏi cô chuyện này, trước đây ở đây có phải từng có một gia đình ở không, bố mẹ họ mở quán lẩu, sau này xảy ra chuyện gì đó, rồi chỉ còn lại một đứa bé?"

Bà chủ nghĩ nghĩ, rồi à lên một tiếng: "À, cậu nói nhà họ Trình phải không? Đứa nhỏ nhà họ tên là Phác Ngọc."

"Đúng đúng đúng, tôi muốn hỏi thăm về Trình Phác Ngọc."

"Cậu hỏi Phác Ngọc làm gì?" 

Bà chủ trên dưới đánh giá Tống Thanh. Tống Thanh là trợ lý tổng tài, thường xuyên mặc vest giày da, trông rất ra dáng, không giống kẻ xấu. Bà ta chần chừ một chút, rồi nói thật: "Phác Ngọc đã đi nơi khác từ ba năm trước rồi."

"Đi nơi khác?" Tống Thanh nhạy bén nhận ra điều không ổn, vội vàng hỏi: "Đi đâu, làm gì, bà có biết không?"

"Cậu nói cho tôi biết cậu hỏi thăm Phác Ngọc làm gì trước đã."

"À, cậu ta nợ tiền tôi chưa trả, tôi tìm không thấy người nên mới đến hỏi thăm một chút."

Nợ tiền chưa trả?

Bà chủ nhíu mày, cảm thấy hành vi này không phù hợp với những gì bà biết về đứa bé Phác Ngọc đó. Nhưng nghĩ đến việc đứa bé đó không một lời từ biệt đã rời khỏi Trường Đường Trang, bà lại cảm thấy chuyện này có thể là thật.

Thế là bà nói: "Đi đâu thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là đi ra ngoài kiếm tiền lớn."

"Cái này... Ai nói với bà là cậu ta đi ra ngoài kiếm tiền lớn?" Tống Thanh dò hỏi, ánh mắt lướt qua, thốt ra một cái tên: "Trương Dụ sao?"

Bà chủ sững sờ: "Cậu còn quen thằng Trương Dụ à? Đúng rồi, chính là thằng nhóc Trương Dụ đó nói."

Tống Thanh nghe vậy không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười nói cảm ơn, sau đó xách quýt về xe.

Đưa quýt cho Dung Kính, anh ta thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại của mình với bà chủ.

Dung Kính chớp chớp mắt.

Trương Dụ à.

Chẳng phải đó là người bạn đã cùng Trình Phác Ngọc đi ăn khuya sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play