Dung Kính nghe bà bà nói rất nhiều. Bà bà họ Hạ, từ 12 năm trước đã lẻ loi một mình ở tại căn nhà này.

Dung Kính nghe Tạ Trường Thời nói con cái bà đều định cư ở nước ngoài, vốn định đưa bà đi cùng nhưng bà không muốn. Bà thích ở lại căn nhà này. Dung Kính ở căn nhà này một năm, thường xuyên dọn ghế nhỏ ngồi bên cạnh bà Hạ xem bà đan áo len. Chiếc áo len đầu tiên của Dung Kính chính là do bà Hạ đan, trên ngực có hình một chú gấu trúc đen trắng, đặc biệt đẹp.

Cậu cầm chiếc áo len mà không hề ngại nóng, mặc vội vàng lên người rồi đi khoe với Tạ Trường Thời. Kết quả, khi biết những chiếc áo len của Tạ Trường Thời mấy năm nay đều do bà Hạ đan, cậu cảm thấy trái tim mình bị tổn thương sâu sắc, liền mở miệng oa oa khóc.

Dung Kính: “……”

Nhớ lại câu chuyện nhỏ này, cậu có chút ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi. Giống như trước kia ngoan ngoãn gọi một tiếng “Bà bà”, sau đó thẳng thắn mở miệng: “Bà bà, cháu đến tìm Tạ Trường Thời.”

Bà Hạ nhìn thiếu niên trước mắt, không hay biết 12 năm đã trôi qua, nhưng Dung Kính nhìn qua lại không có quá nhiều thay đổi, chỉ là cao hơn, ngũ quan bớt đi vẻ trẻ con, nhưng vẫn còn rất non. Lòng bàn tay nhăn nheo như vỏ cây khô nhẹ nhàng xoa xoa mặt Dung Kính, đón lấy đôi mắt đen láy của thiếu niên, bà Hạ cười nói: “A Tạ đã không còn ở đây từ nhiều năm trước rồi.”

A? Thật sự dọn đi rồi sao?

Vai Dung Kính rũ xuống, lại nghĩ đến quẻ tượng khó khăn chồng chất. Cái này cũng quá chuẩn rồi. Nỗi buồn trên mặt cậu còn chưa hoàn toàn lộ ra đã nghe bà Hạ lại bật cười: “Nhưng nó trước khi đi có nói với bà, sau này nếu Tiểu Kính đến tìm nó, thì hãy gọi điện thoại cho nó, nó sẽ quay về đón cháu.”

Bà Hạ vẫn nhớ ngày Tạ Trường Thời bị một đám bảo tiêu mặc vest đen mang đi. Thiếu niên vốn dĩ chưa lớn tuổi nhưng lại bình tĩnh đến lạ.

Vì không có cách thức liên lạc, nên hắn đã đặc biệt gõ cửa phòng 801, lễ phép nhờ bà: “Bà bà, cháu có thể phải đi xa nhà, tạm thời cũng chưa về, nếu A Kính về, bà bảo cậu ấy ở trong nhà đợi cháu nhé.”

Sau đó anh đem theo số điện thoại nhà bà. Mấy năm đầu, Tạ Trường Thời liên lạc với bà rất ít. Sự thay đổi đột ngột xảy ra vào năm Tạ Trường Thời tốt nghiệp đại học. Anh tự mình trở về căn nhà đó, mang theo rất nhiều quà và sửa sang lại phòng 803 đã không được động đến nhiều năm. Khi đi, anh vẫn nói gần như y hệt: “Bà bà, nếu A Kính trở về, bà hãy gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ gấp rút quay về.”

Bà Hạ không biết Dung Kính đã đi đâu, nhưng bà biết Tạ Trường Thời vẫn luôn chờ Dung Kính trở về. Và bây giờ, Tạ Trường Thời đã chờ được rồi.

Bà Hạ đưa điện thoại di động cho Dung Kính, nhẹ nhàng giải thích: “Ban đầu là số điện thoại của A Tạ, nhưng gần đây A Tạ dường như có chút việc, đều là trợ lý của nó liên lạc với bà. Tiểu Kính có thể gọi điện thoại cho trợ lý của nó.”

Thì ra Tạ Trường Thời đã có trợ lý rồi. Ngón tay Dung Kính nắm chặt điện thoại, khi ấn nút quay số, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cậu lặng lẽ hít sâu hai hơi, rồi nói câu đó: “Xin chào, tôi là Dung Kính, bà bà nói liên hệ anh có thể tìm được Tạ Trường Thời phải không?”

Âm cuối vừa dứt, không gian tĩnh lặng rất lâu. Bầu không khí kỳ quái này cứ kéo dài mãi cho đến khi Dung Kính không thể kiềm chế mà lẩm bẩm trong lòng liệu có phải mình đã nghĩ sai rồi không, thì đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Anh là Tạ Trường Thời.”

Đôi mắt Dung Kính đột nhiên sáng lên, gần như sốt ruột hỏi: “Em là Dung Kính, anh còn nhớ em không?”

“Nhớ rõ con tiểu cương thi sống chung một năm đó, nó luôn thích làm nũng và bày trò xấu xa không?” 

“Nhớ rõ.” Anh dừng một chút, rồi nói, “Em ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh sẽ đến đón…” Lời còn chưa dứt thì liền đột nhiên im bặt. Dung Kính cúi đầu nhìn điện thoại, thấy màn hình đã tắt ngóm.

Bà Hạ bà bà thò qua xem một cái, liền “Ái cha” một tiếng: “Quên sạc pin rồi!”

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang đột ngột, gọi lại thì đã tắt máy. Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tạ Trường Thời càng thêm khó coi. Tùy ý lật tung chiếc chăn trắng tinh trên người, anh lạnh lùng ra lệnh cho Tống Thanh: “Mang một bộ quần áo đến đây, đi ngay đến huyện Tuy.”

Tống Thanh sững sờ, có chút không phản ứng kịp: “Nhưng anh vừa mới tỉnh dậy không cần làm kiểm tra toàn thân sao?” 

“Không cần thiết.”

Lần hôn mê này là vì chuyện gì, trong lòng anh biết rõ. 

Tống Thanh theo Tạ Trường Thời được 5 năm, rõ ràng hơn ai hết hiểu tính cách mạnh mẽ và độc đoán của Tạ Trường Thời. Không hề đề xuất ý kiến trái ngược, Tống Thanh vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, anh ta ngồi ở ghế phụ của chiếc Maybach màu đen, trong lòng càng thêm tò mò, rốt cuộc người gọi điện thoại đó là ai, có quan hệ gì với Tạ tổng của bọn họ. Dù sao, đây là lần đầu tiên Tống Thanh nhìn thấy Tạ Trường Thời có sự dao động cảm xúc như vậy. 

Từ Nhạn Thành đến huyện Tuy ước chừng mất hai giờ đi xe. Tống Thanh có chút lo lắng cho sức khỏe của Tạ Trường Thời, thường xuyên thông qua kính chiếu hậu để xem sắc mặt của anh.

Khi họ đến huyện Tuy đã gần chạng vạng.

Ngày lễ ngày tết nào Tống Thanh đều phải đến căn nhà đó một chuyến để tặng quà cho bà Hạ bà bà, bởi vậy anh rất quen thuộc với đường sá huyện Tuy. Anh ta chỉ huy tài xế mới đến rẽ hướng. Khi tòa nhà đó đập vào tầm mắt, Tống Thanh nhanh chóng nói: “Ngay phía trước.”

Chiếc Maybach dừng lại trước cửa, cửa xe phía sau được đẩy ra. Một đôi chân dài được bao bọc trong quần tây đen bước ra khỏi xe, đặt xuống đất. Tạ Trường Thời đứng bên cạnh xe, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng tám. 

Ánh hoàng hôn buông xuống, những vệt nắng cam hồng lớn như những mảng màu tô vẽ lên chân trời, in lên căn nhà cũ kỹ màu xám trắng vài phần sắc tươi đẹp. Và ngay trên lan can hành lang tầng tám, một thiếu niên dáng người mảnh khảnh tựa tò mò cúi đầu nhìn xuống, giống như 12 năm trước, mỗi lần hắn tan học về nhà, ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy Dung Kính ghé vào lan can hưng phấn vẫy tay với anh. Dung Kính không cần đi học, giống như một con mèo nhỏ bị nhốt trong nhà không thể ra ngoài, luôn mắt trông mong chờ chủ nhân về nhà chơi đùa với mình.

Tạ Trường Thời nâng bước đi về phía trước, còn Dung Kính vẫn đang đắm chìm trong cái thoáng nhìn kinh ngạc vừa rồi. Thị lực của tiểu cương thi tốt hơn con người không chỉ gấp đôi, cậu có thể nhìn rõ ràng ngũ quan của Tạ Trường Thời. 12 năm không gặp, Tạ Trường Thời dường như có chút không giống với trong ký ức. Sự nhận thức đó đạt đến đỉnh điểm khi bóng dáng Tạ Trường Thời xuất hiện ở tầng tám. Người đàn ông mặc bộ vest đen được cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người càng thêm thon dài thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng, biểu cảm đạm mạc, liếc mắt một cái đã toát lên vẻ xa cách bất cận nhân tình. Huống chi khi đối phương ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt hẹp dài còn sâu lạnh hơn cả đêm tối không sao hôm qua. …… 

Hoàn toàn không giống với thiếu niên 12 năm trước tuy cũng thanh lãnh nhưng luôn lộ ra vẻ bất đắc dĩ khi đối mặt với cậu.

Dung Kính giống như bị dội một gáo nước lạnh, sự kích động và vui sướng sau khi liên hệ thành công với Tạ Trường Thời đều bị dòng nước lạnh cuốn trôi không còn một mảnh. Cậu có chút chần chừ đứng tại chỗ, tiếng chuông báo động nguy hiểm tự động của tiểu cương thi kêu tích tắc, khiến cậu không dám tiến lên. Đôi mắt đen láy ướt át nhìn chằm chằm Tạ Trường Thời, Dung Kính trong lòng rối rắm hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Tạ Trường Thời?” 

“Ừm.” 

“Thật sao?” Dung Kính lẩm bẩm, sau đó khéo léo bày tỏ sự nghi hoặc của mình, “Anh hình như không giống trước đây lắm.”

Tạ Trường Thời nhìn chăm chú vào thiếu niên. So với trong ký ức không có thay đổi quá lớn, đặc biệt là đôi mắt tròn xoe khi đánh giá anh có một sự linh động của loài động vật nhỏ.

Anh sải bước dài tiến lên hai bước, đứng yên trước mặt Dung Kính, rũ mắt, ngữ điệu bình tĩnh nói ra bí mật nhỏ của thiếu niên: “Cái răng đó của em tốn hết tiền của anh… một vạn ba….mà cậu còn chê xấu, khóc lóc hỏi bác sĩ có thể đổi răng vàng được không. Bác sĩ cười em có gu độc đáo, em còn tưởng anh ta khen…”

Lòng bàn tay “bốp” một tiếng che lên môi anh. Hơi thở và xúc cảm mềm mại khiến Tạ Trường Thời khẽ giật mình.

Dung Kính nuốt nước bọt, lộ ra nụ cười lấy lòng với hắn: “Tin anh, tin anh mà, nhưng mấy chuyện mất mặt thế này thì đừng nói trước mặt người khác chứ.”

Cậu nghiêng người, ý bảo Tạ Trường Thời phía sau còn có một trợ lý. Tống Thanh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bàn tay Dung Kính đang che miệng Tạ tổng nhà mình, tròng mắt suýt nữa thì lọt ra ngoài. Khoan đã, không phải tổng tài có bệnh sạch sẽ sao? Bệnh sạch sẽ đâu rồi?!

“Khăn giấy.”

Giọng nói trầm thấp khiến Tống Thanh hoàn hồn, sau đó trong lòng thở phào một hơi. Không sao cả, bệnh sạch sẽ vẫn còn. Anh ta có thói quen luôn mang khăn giấy ướt trong túi áo vest. Nghe thấy Tạ Trường Thời ra lệnh thì lập tức tiến lên đưa khăn giấy ướt qua. Tạ Trường Thời rũ mắt nhận lấy, ngón tay thon dài của tay phải nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên. Lòng bàn tay vừa dán vào đã chạm phải thứ xúc cảm mềm mại trơn trượt đó, sau một hai giây tạm dừng, anh như không có chuyện gì xảy ra, kéo cổ tay xuống, đặt khăn giấy vào lòng bàn tay Dung Kính, xoa xoa. 

Tống Thanh: “……”

Khác với sự im lặng của Tống Thanh, Dung Kính chớp chớp mắt, trái tim đang đập loạn xạ bỗng nhiên bình ổn lại trong khoảnh khắc này. Trước đây cậu đi chơi, mỗi lần về nhà đều bị Tạ Trường Thời kéo đi rửa tay, vừa rửa vừa bị giáo huấn: “Phải chú ý vệ sinh, cẩn thận nhiễm bệnh.” 

Sau đó anh kéo khăn giấy bọc ngón tay cậu, tỉ mỉ lau từng kẽ, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

…Là Tạ Trường Thời.

Dung Kính lại đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng nói: “Lần này em thật sự tin anh là Tạ Trường Thời.” 

Cậu chỉ vào tay Tạ Trường Thời, bổ sung: “Thói quen anh lau tay cho em vẫn không thay đổi.” Lau xong lòng bàn tay, từ kẽ ngón tay lên trên, rồi sang hai bên.

Tạ Trường Thời nhướng mi, đột ngột bật cười. Nụ cười bất ngờ làm mềm đi khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của anh, cũng dễ dàng ngăn chặn cái cảm giác áp lực bẩm sinh từ trong ra ngoài toát ra trên người hắn.

Dung Kính nhìn đến hơi ngốc, hỏi hắn: “Anh cười gì thế?” 

“Cười em không hề thay đổi.”

Dung Kính nhíu mày: “Em có thay đổi mà, em có chú ý vệ sinh, trước khi ăn đều rửa tay.” 

“Không.” 

Người đàn ông dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo bóp miếng khăn giấy ướt, tùy ý vo tròn rồi ném vào thùng rác trên đường đi. Ngón tay anh tự nhiên buông xuống, để lộ mu bàn tay gân xanh mạch lạc rõ ràng, anh nói, "Điều anh nói chính là, em vẫn ngây ngốc như trước đây thôi.”

Nói xong, không đợi Dung Kính tức muốn hộc máu nhảy nhót lung tung, bàn tay anh đặt lên đầu thiếu niên, nhẹ nhàng nhấn xuống, khoảnh khắc nghiêng người đi ngang qua, anh nghiêng đầu nhìn lại, ánh nắng chiều tà phía sau anh kết hợp thành một vẻ dịu dàng không rõ ràng lắm: “Nhưng cũng đáng yêu như nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play