Dung Kính đối mặt với hắn, càng nhìn càng thấy chột dạ, nhưng vẫn cố giãy giụa một chút: “Cái đó… không tính là trộm cắp gì đâu.”
“Vậy tính là gì?”
“Hàng ngon giá hời, bỏ lỡ là tiếc cả đời!” Dung Kính ra sức vận dụng chất xám, vật lộn với cái đầu xác sống của mình suốt nửa phút, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách nói tương đối hợp lý. Ánh mắt cậu đầy vẻ chân thành nhìn đối phương, lời nịnh nọt bay ra khỏi miệng như pháo bông không cần tiền: “Lẩu nhà mấy người đúng là vừa rẻ vừa ngon, nguyên liệu tươi roi rói, thịt bò mềm cực kỳ, cực kỳ luôn! Nước dùng thì đa dạng, phong phú, ăn rồi ai cũng phải khen ngon. Tôi lấy cái đầu này ra thề, nếu không phải vì nhà mấy người đặc biệt quá, thì chắc chắn lượng khách còn đông gấp mấy lần! Thiên Địa Thông là quán lẩu số một thiên hạ!”
Đến câu cuối cùng, giọng cậu thiếu niên vốn chột dạ đã biến thành dõng dạc đầy tự tin. Đến mức chính cậu cũng suýt nữa tin thật.
Phong Càng thì vẫn lười biếng dựa người vào quầy thu ngân, nghe đến đó nhướng mày một cái: “Nói vậy tức là quán nhà chúng ta thiên hạ đệ nhất?”
Dung Kính lập tức gật đầu như gà mổ thóc, khí thế ngút trời: “Tất nhiên rồi!”
Dù biết là được vuốt mông ngựa, nhưng Phong Càng lại rất thích nghe những lời như thế. Hắn nhấp một ngụm trà sữa đầy thỏa mãn, rồi bất ngờ rút ra một tấm phiếu có in chữ “Thiên Địa Thông”, đưa tới trước mặt Dung Kính, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cậu: “Thấy mắt nhìn của cậu tinh tế, tặng cho một phiếu giảm giá. Sau này đến ăn lẩu được giảm 20%.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT