Hoắc Đình Diễm không phải là chưa từng gặp bạn học xông tới muốn anh ký tên. Anh vừa mới ký hợp đồng với công ty quản lý không lâu, cũng có quay chụp mấy cái quảng cáo, không tính là nổi tiếng nhưng ở trường học mà nói, cùng coi như là người có chút danh tiếng. Lúc trước, có không ít bạn học thích xem náo nhiệt đến tìm anh muốn xin chữ ký, chỉ là thời nổi bật đã qua đi.
Anh cũng coi như là một ngôi sao nhí, cũng từng tham gia chương trình ngày tết nhưng đó cũng chỉ là khi còn bé được nhiều người yêu thích. Sau khi hơi lớn một chút liền quyết tâm ở trường học học tập thật tốt, đến đầu năm nay, bởi vì dành được giải nhất cuộc thi tài nghệ mới một lần nữa bị người đào ra, ký hợp đồng với công ty quản lý.
Khương Yên nhìn bộ dáng trầm mặc của Hoắc Đình Diễm, đáy lòng có chút thấp thỏm, vội vàng bổ sung: "Tôi là fan của cậu, có thể ký tên cho tôi được không?"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm lần đầu chân chính đánh giá bạn học cùng lớp trước mắt, tạm ngừng giây lát mới hỏi: "Thật?"
Khương Yên khẩn trương, lúng ta lúng túng hỏi: "Không... không thể sao?"
Cô muốn ký tên ở tay! Quần áo không được thì tay vậy!
Hoắc Đình Diễm "...."
Cũng không phải là không thể.
Anh rũ mắt nhìn bàn tay đang run run ở trước mặt, từ ngăn kéo lấy ra cây bút ký tên, cầm tay cô ký tên.
Khương Yên vẫn luôn quan sát nam thần, lông mi của anh thật dài, lúc cúi đầu lông mi còn hơi run rẩy một chút.... Mũi cao, làn da trên mặt không chút dấu vết tuổi dậy thì, lỗ chân lông hầu như không thấy hơn nữa cũng không có một nốt mụn nào, nhìn qua làn da còn đẹp hơn cả da con gái.
Lúc ký tên, đầu ngón tay của Hoắc Đình Diễm có vô tình chạm vào lòng bàn tay Khương Yên. Ngón tay anh mang theo độ ấm, chạm một cái liền khiến lòng bàn tay cô nóng rực.
Cô được thỏa mãn tâm nguyện, ánh mắt mơ hồ còn hiện mấy ngôi sao nhỏ.... Mặc kệ người ngoài nhìn thấy thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
Hoắc Đình Diễm có chút không chịu nổi, ho khan nhắc nhở: "Được rồi"
Khương Yên cúi đầu nhìn, chữ ký kia ký thật đẹp, tuy rằng không đẹp được như ký trên giấy nhưng vẫn có thể từ chữ ký mà nhìn thấy khí chất của anh. Khương Yên đôi mắt cong cong nhìn anh cười: "Cảm ơn"
Nghĩ nghĩ, Khương Yên nhỏ giọng nói: "Cậu sẽ càng ngày càng nổi tiếng"
Nói xong, Khương Yên nắm chặt tay, mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của bạn học, trở về chỗ ngồi của mình lấy máy điện thoại ra, chụp chữ ký kia hơn mười tấm ảnh.
Đây là chữ ký của nam thần trong lòng cô...
....
Chạng vạng, mặt trời dần lặn, ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất.
Một hàng học sinh ríu rít từ khu dạy học đi ra, buổi chiều tan học, mọi người dọn dẹp một chút, chuẩn đi đến nhà ăn ăn cơm. Nhất trung Bắc thành cũng không quản quá nghiêm, ngoại trừ nhà ăn trong trường học, học sinh cũng có thể đến nhà ăn bên ngoài ăn cơm.
Hoắc Đình Diễm vừa đi ra liền bị Cảnh Hoán cùng Quánh Tuấn Trì lôi kéo đi ra bên ngoài
"Diễm ca, đi ra ngoài ăn đi"
"Được" Hoắc Đình Diễm đáp lời.
Tay Cảnh Hoán đặt trên vai Hoắc Đình Diễm, tò mò hỏi: "Diễm ca, lần này thi đấu cảm giác thế nào?"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, lời ít ý nhiều nói: "Cũng được"
Quách Tuấn Trì cười nhạo: "Khi nào chương trình phát sóng, tớ sẽ gọi mấy anh em đến cổ vũ"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn hai người: "Không cần đâu"
Nói thật, sở dĩ sẽ cùng công ty ký hợp đồng là bởi vì Hoắc Đình Diễm phát hiện bản thân rất thích chuyện này, nếu không phải vì thích, anh cũng sẽ không tham gia chương trình kia. Còn việc có thể có fan hay không anh cũng không thèm để ý.
Có điều, nghĩ đến đây, Hoắc Đình Diễm chợt nghĩ tới lời nói của bạn cùng bàn tiền nhiệm. Anh sẽ càng ngày càng nổi tiếng, Hoắc Đình Diễm cười khẽ.
Anh đang nghĩ đến, Cảnh Hoán cũng lơ đáng nhắc tới Khương Yên.
"Đúng rồi, Diễm ca, sao cậu lại ký tên cho Khương Yên?"
"Không thể sao?"
"Cũng không phải"
Cảnh Hoán hạ giọng: "Khương Yên không phải thích Hướng An Lan sao, sap đột nhiên lại muốn có chữ ký Diễm ca?"
Khương Yên thích Hướng An Lan là chuyện mà mọi người đều biết.
Quách Tuấn Trì cũng cảm thấy kì quái, "chậc chậc" hai tiếng: "Chẳng nhẽ, Khương Yên đột nhiên phát hiện Diễm ca của chúng ta tương đối dễ lừa?"
"Diễm ca của chúng ta nơi nào dễ lừa!"
Hoắc Đình Diễm nghe bọn họ nói bậy, yên lặng mím chặt môi: "Có còn muốn đi ăn cơm hay không?"
"Đi đi đi... thảo luận một chút"
"Nửa tháng không gặp, cậu như thế nào lại giống nữ sinh, thích bát quái như vậy?"
"Diễm ca, lời này của cậu có chút không đúng, tớ đây là vì ai cơ chứ, còn không phải lo lắng cậu bị con gái lừa sao? Khương Yên không phải là chủ động tiếp cận Diễm ca của chúng ta để mật báo cho Hướng An Lan đấy chứ?"
Hoắc Đình Diễm mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không thèm để ý đến hai người bọn họ.
"Diễm ca, nói một câu đi"
Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn hai người "Rốt cuộc là có muốn đi ăn hay không?"
"Ăn ăn ăn!"
Hoàng hôn đem thân ảnh của bọn họ kéo ra thật dài, thật dài, thiếu niên thời kỳ thanh xuân nhiệt huyết, hết thảy đều đại biểu cho tốt đẹp.
...
Chuyện Khương Yên tìm Hoắc Đình Diễm muốn ký tên, toàn bộ bạn học trong lớp thực nghiệm đều biết. Không lâu sau đó, thậm chí còn lan truyền trong toàn trường.
Toàn bộ học sinh năm hai cùng với đàn anh đàn chị năm ba đều biết đến nhân vật nổi tiếng Khương Yên này. Không chỉ thành tích kém cỏi, tính cách hỏng bét mà còn thường xuyên hướng Hướng An Lan biểu lộ tình cảm.
Hướng An Lan so với Hoắc Đình Diễm nổi tiếng hơn rất nhiều. Anh ta cũng là ngôi sao nhí, từ nhỏ đã bắt đầu đóng phim. Nguyên chủ Khương Yên thích anh ta nhiều năm, cũng vì anh ta mà làm ra không ít việc điên cuồng. Khi còn học lớp 11, Khương Yên vì có thể cùng Hướng An Lan chụp ảnh chung thậm chí còn làm ra hành động một khóc hai nháo ba thắt cổ tự tử, ăn vạ đến mức bạn cùng lớp không chịu được.
Cũng chính bởi việc này mà Khương Yên vô cùng nổi danh.
Sau khi cơm chiều trở lại lớp, Khương Yên nghe tiếng các bạn học nghị luận, một lần nữa nhớ tới một chút chuyện mà nguyên chủ đã làm. Đầu óc cô không quá nhanh nhạy, ký ức của nguyên chủ cũng có chút đứt quãng cho nên buổi sáng Nguyễn Nghiên Nghiên nhắc tới cô không có cảm giác gì mấy... Lúc này nghĩ lại mới cảm thấy may mắn, Nguyễn Nghiên Nghiên lại có thể cùng cô thảo luận về idol của cô ấy.
Không thể không nói, rất nhân hậu.
Nguyễn Nghiên Nghiên bởi vì chuyện Khương Yên chạy đi buổi sáng nên liền đối với bạn cùng phòng để tâm hơn một chút. Bản thân cô chính là người nhiệt tình, tuy rằng trong mắt mọi người Khương Yên là người xấu, rất phiền phức nhưng nói thế nào thì ở ký túc xá cô ấy cũng không có quấy rầy các cô, là bạn học thì phải giúp đỡ lẫn nhau.
Cô ghé đến trước mặt Khương Yên, tò mò: "Khương Yên, cậu như thế nào đột nhiên nghiêm túc như vậy?"
Mấy ngày nay, Khương Yên đều nghiêm túc nghe giảng, không có ngủ gật cũng không chơi điện thoại.
Khương Yên ngẩn ra, ánh mắt thanh triệt nhìn về phía nam sinh ngồi cách đó không xa: "Bởi vì một người"
"A? Là đàn anh Hướng sao?" Người Nguyễn Nghiên Nghiên nghĩ đến đầu tiên là người Khương Yên thích- Hướng An Lan. Hai người họ ngồi gần nhau hơn nữa cũng không có cố ý nói nhỏ nên bọn học xung quanh đều nghe thấy.
Nguyễn Nghiên Nghiên vui mừng nhìn Khương Yên, nhịn không được mà cảm khái "Thật ra trước đây tớ cũng không quá yêu thích học tập, bản thân cũng là vì đàn anh Hướng mới thay đổi! Anh ấy thực sự quá ưu tú!" Cô ấy vừa nói đến Hướng An Lan liền dừng không được.
Khương Yên yên lặng nghe, cũng không ngắt lời.
Sau đó, Nguyễn Nghiên Nghiên nói mệt rồi, lúc này mới nhớ đến mình lại đây tìm Khương Yên là có chính sự: "Cậu không phải thích Hướng An Lan sao? Sao lại đột nhiên tìm Hoắc Đình Diễm muốn ký tên?"
Khương Yên "..."
Khương Yên nghĩ nghĩ, vì để mấy người Nguyễn Nghiên Nghiên không nghi ngờ, lập tức giơ tay nói: "Chữ của Hoắc Đình Diễm khá đẹp cho nên tớ muốn có một cái"
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn lòng bàn tay đen xì xì trước mặt,nuốt nuốt nước miếng, nhìn Khương Yên muốn nói lại thôi.
"Khương Yên, có chuyện này tớ không biết có nên nói với cậu hay không"
"Chuyện gì?"
Nguyễn Nghiên Nghiên chỉ vào lòng bàn tay cô: "Chữ ký trong lòng bàn tay cậu, nhòe rồi"
"...????!!!!"
Khương Yên trợn mắt, cúi xuống nhìn lòng bàn tay của mình.... Chữ ký xinh đẹp của nam thần đã biến mất không thấy, chỉ còn lại mấy vết mực lem nhem.
"Chữ... Chữ ký của tớ!!!"
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn bạn học đột nhiên trở nên ngốc manh, tốt bụng nhắc nhở: "Ra mồ hôi nên mới bị nhòe... Thời tiết hôm nay có chút nóng"
Khương Yên "...."
Cô muốn khóc, đây chính là chữ ký của nam thần a!!! Như thế nào lại bị nhòe!!!!
" A a a a a" Khương Yên kêu lên, hai mắt rưng rưng nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, mím môi nói: "Tớ còn định hai ngày nay không rửa tay đấy"
Kết quả chữ ký cứ như vậy mà biến mất.... Biến mất bởi mồ hôi tay của cô!!!!
Khương Yên khóc không ra nước mắt
Nguyễn Nghiên Nghiên thực sự là nhịn không được, phì cười.
Khương Yên này... sao đột nhiên lại trở nên đáng yêu như vậy, ngốc manh, ngốc manh.
...
Sau chuyện kia, bởi vì cô tìm Hoắc Đình Diễm ký tên nên không còn quá nhiều bạn học đến tìm cô gây phiền toái. Tuy rằng cũng có mấy người rảnh rỗi mỉa mai, châm chọc nhưng cô căn bản không để ở trong lòng. Trong mắt, trong đầu cô chỉ có Hoắc Đình Diễm.
Có điều, cuộc nói chuyện giữa cô và Nguyễn Nghiên Nghiên kia nhưng lại bị mọi người âm thầm truyền tai nhau.
Khương Yên vì Hướng An Lan mà tốt lên!!! Lúc mọi người nghe thấy điều này, phảng phất như nghe thấy chuyện cười nào đó, thậm chí còn có bạn học trào phúng, tỏ vẻ mặc dù Khương Yên có tốt lên, đàn anh Hướng của các cô cũng tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn Khương Yên một cái, cũng tuyệt đối sẽ không đối đã đặc biệt với cô (Khương Yên)
Khương Yên tỏ vẻ không sao cả, cô mặc kệ mọi người nói gì, dù sao cô cũng không phải vì Hướng An Lan mới tốt lên.
Chỉ là hai ngày sau, vẫn có chuyện xảy ra.
Hướng An Lan trở về trường học, anh ta sau khi quay xong phim liền quyết tâm chuyên tâm bế quan học tập. Mấy năm nay, anh ta bận rộn, có rất ít thời gian đến trường học, hiện nay khi đã học đến lớp 12 mới có thể thu xếp, chuẩn bị chuyên chú ôn tập.
Buổi sáng cùng ngày anh ta trở về, nữ sinh toàn trường đều sôi trào!!! Thần tượng của bọn họ đã trở về!!!
Nguyễn Nghiên Nghiên cũng ngay lập tức chia sẻ với Khương Yên tin tức tốt này.
"Khương Yên, Khương Yên! Hướng An Lan đã trở lại, tiết thể dục buổi chiều chúng ta đi nhìn một cái đi!"
"Tiết thể dục ư? Không tốt lắm đâu"
"Sợ cái gì, lúc chúng ta có tiết thể dục, Hướng An Lan bọn họ cũng đang học thể dục"
Nguyễn Nghiên Nghiên tin tức linh thông, nhỏ giọng nói "Theo tớ được biết, Hướng An Lan cũng sẽ tham gia"
Trường học bọn họ tương đối chú ý rèn luyện cả trí thức và thể chất, mặc dù là học sinh lớp 12 nhưng cũng không cướp đoạt quyền lợi học thể dục của học sinh, ngược lại vẫn luôn kêu gọi mọi người tích cực rèn luyện thân thể, có thân thể tốt mới có thể học tập tiến bộ.
Khương Yên: "..."
Cô nghĩ nghĩ, quyết định đến lúc đó lại nói.
"Đến lúc đó rồi tính"
"Được, đến lúc đó tớ đến tìm cậu!"
"Được"
....
Vừa mới chạy xong, khi Khương Yên trở lại lớp liền đυ.ng phải Hướng An Lan. Anh ta đang cùng mấy đàn anh trong trường cùng nhau bước tới chỗ cô.
Nhìn thấy Khương Yên, bước chân của Hướng An Lan hơi dừng một chút. Mấy bạn học bên cạnh rống lên, huýt sáo, thậm chí còn có người trêu chọc: "An Lan, lại tìm cậu kìa, tới thật mau"
"Đúng vậy, bọn tớ còn đang đoán xem khi nào cô ấy tới tìm cậu a! Ha ha ha!"
Mấy người cùng nhau nói, hoàn toàn không nghĩ đến thể diện của Khương Yên, giọng nói mang theo vẻ trào phúng, cười nhạo.
Khương Yên nghe, mí mắt giật giật, vừa định tránh đi mấy người này liền bị gọi lại.
"Bạn học này, cô đừng tưởng khiến bản thân tốt đẹp lên liền có thể được tôi chú ý"
Ngữ khí Hướng An Lan lạnh băng, liếc xéo Khương Yên, trong mắt tràn đầy ghét bỏ: "Cho dù cô có tốt đến mấy, tôi cũng sẽ không thích cô"
Hướng An Lan vừa đến trường liền có người nói cho anh ta chuyện về cô gái bệnh tâm thần kia. Anh ta nghe, khỏi phải nói có bao nhiêu tức giận. Hướng An Lan một chút cũng không muốn tới gần loại người tâm thần này. Cho nên, hôm nay liền không khống chế được giọng điệu của mình.
Nghe vậy, Khương Yên vui vẻ.
Cô căn bản vốn không muốn quan tâm nhưng nếu Hướng An Lan đã nói đến mức này, Khương Yên cảm thấy chính mình cũng nên nói một câu.
"Đàn anh, anh cũng quá tự luyến rồi"
Đối với ánh mắt chán ghét của Hướng An Lan, cô khẽ cười: "Chuyện thời gian trước tôi tìm Hoắc Đình Diễm muốn xin chữ ký mấy người hẳn cũng đã nghe qua"
Chuyện kia đều bị cả trường đồn ầm lên.
Mấy người nghe vậy sửng sốt.
Khương Yên nhún vai, không sao cả nói: " Tôi đây, sớm đã di tình biệt luyến, đã không còn thích anh, người hiện tại tôi thích là Hoắc Đình Diễm, về sau cũng chỉ làm fan trung thành của cậu ấy"
Khương Yên nhướng mày, nghiêm túc nói: "Cho nên, hy vọng đàn anh về sau không cần..."
Nói được một nửa, Khương Yên đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của mấy nam sinh đối diện không đúng lắm. Cô theo bản năng, giọng nói càng ngày càng giảm nhỏ, đôi mắt cũng đi theo phương hướng của bọn họ mà chuyển qua.
"Quá mức tự luyến" Lời này vừa dứt, cô liền thấy người đứng cách đó không xa.
Hoắc Đình Diễm không biết đứng ở phía sau cô từ bao giờ. Một tay anh đút túi quần, miệng cười như không cười nhìn bọn họ bên này.
Khương Yên cứng người, nghĩ đến chính mình vừa mới "thổ lộ", tim đập thình thịch thình thịch.