Khương Yên hô hai chữ kia đúng lúc thầy giáo đi đến cửa lớp học, các bạn học thấy vậy liền nhanh chóng nghiêm chỉnh ngồi thẳng người dậy.
Nhưng mà... Khương Yên nói gì đó? Còn lớn tiếng như vậy, sợ các bạn cùng lớp không nghe thấy hay sao?
Cậu ta là đang nói chuyện với Hoắc Đình Diễm sao? Cậu ta còn gọi Hoắc Đình Diễm là ông xã????
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, hoàn toàn không thể tin được vào những gì mình vừa nghe thấy. Trong nháy mắt, mỗi người lại bày ra một biểu tình khác nhau, giống như là nghe được chuyện ma quỷ không nên nghe vậy.
Mọi người không hiểu ra sao, mấy chục khuôn mặt đều hiện lên ba dấu hỏi chấm to đùng.
Mà Khương Yên... sau khi buột miệng gọi ra liền ngay lập tức muốn giết chết bản thân.
Tuy rằng bản thân vẫn quen miệng gọi anh là "ông xã" nhưng hiện tại bọn họ còn đang ở trong phòng học, hơn nữa cô còn gọi cái xưng hô này ra ở trước mặt anh.
Hoắc Đình Diễm cũng cảm thấy thực kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại. Lông mi của anh hơi run run, đối với cách xưng hô này của Khương Yên cũng không bày tỏ ý kiến gì, giống như người mà Khương Yên gọi không phải là anh vậy.
Khương Yên đầu óc nhanh chóng chuyển động, lanh lợi bổ sung "Tôi gần đây đu thần tượng! Đây là từ lưu hành nội bộ trong giới fan hâm mộ bọn tớ ấy mà!"
Hoắc Đình Diễm "..."
Các bạn học còn lại "...."
Sao từ chuyên dùng trong cộng đồng fan hâm mộ lại được cậu ta đem ra để gọi Hoắc Đình Diễm vậy? Hay là thần tượng của cậu ta chính là Hoắc Đình Diễm?
Nhưng những lời này mọi người sẽ không ngu mà hỏi ra thành lời. Thầy giáo dạy Toán nhìn về phía Khương Yên, gõ gõ mặt bàn, nói "Vào lớp"
"Cả lớp đứng"
"Chúng em chào thầy ạ"
Mọi người hoàn hồn lại tuy rằng cảm thấy rất tò mò nhưng dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ đối với học sinh bọn họ chính là học tâp.
Mà Khương Yên, cũng vì bản thân tránh được một kiếp mà thở ra một hơi. Cô nghĩ chính mình chắc là vẫn có thể sống sót đi ra ngoài.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên lơ đãng quay đầu, muốn nhìn nam thần ngồi bên cạnh một cái. Vừa mới quay sang liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Diễm, tim Khương Yên nhảy lên, theo bản năng nhoẻn miệng cười, trong lòng cực kỳ vui vẻ, bàn tay nhỏ đặt trên bàn nhẹ nhẹ vẫy vẫy tay với Hoắc Đình Diễm "Hi"
.....
Hoắc Đình Diễm lãnh đạm thu hồi tầm mắt.
Kế tiếp, cả một tiết toán học, Hoắc Đình Diễm không một lần nhìn về phía Khương Yên. Anh đoan đoan chính chính ngồi thẳng lưng, trong tay cầm bút, chuyên chú nghe thầy giáo giảng bài.
Khương Yên nhìn nhìn, không tự chủ được mà cũng bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Thần tượng nghiêm túc nghe giảng như vậy, cô làm sao có thể làm việc riêng cơ chứ?!!!
Không được, cô cũng phải nghiêm túc nghe giảng, học theo thần tượng!
Một tiết này, Khương Yên không ngủ gật cũng không hồn vía trên mây khiến thầy dạy toán cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, liên tục nhìn về phía bọn họ, làm mấy bạn học xung quanh khẩn trương lên vài phần.
....
Sau khi hết tiết toán, Nguyễn Nghiên Nghiên cuối cùng cũng không kìm nén được nữa..
Cô quay lại nhìn Khương Yên, lại nhìn Hoắc Đình Diễm đang cúi đầu đọc sách, tò mò hỏi "Khương Yên, cậu vừa rồi gọi ai là "ông xã" vậy?"
Khương Yên cứng người, cứ nghĩ chuyện này đã xong rồi.
Cô nghĩ nghĩ, cười mỉm nói "Thật ra người vừa rồi nói hai chữ kia không phải là tớ"
Nguyễn Nghiên Nghiên "...."
Cô quỷ dị nhìn Khương Yên, trên mặt viết rõ "tớ có điên mới tin lời cậu".
Khương Yên cũng cảm thấy cái cớ mình đưa ra có chút qua loa. Cô ho khan, nhỏ giọng nói: "Lúc Hoắc Đình Diễm đến tớ đang xem nam thần nhà tớ. Cậu cũng biết tớ thần tượng người ta, nhìn thấy nam thần trong lòng liền nhịn không được kêu "ông xã""
Cô chỉ chỉ : "Hoắc Đình Diễm chỉ là vừa lúc đó xuất hiện, tớ lúc ấy buột miệng, người tớ gọi tuyệt đối không phải cậu ấy"
Vì đề phòng việc bản thân vừa mới sống lại liền bị tập thể lớp quần ẩu đánh chết, Khương Yên cũng chỉ có thể căng da đầu nghĩ ra cho mình cái cớ như vậy.
Hoắc Đình Diễm ngồi ở một bên nghe hai nữ sinh nói chuyện, lông mày giật giật.
Nghe vậy, hai mắt Nguyễn Nghiên Nghiên sáng rực lên "Cậu đang nói đến Hướng An Lan sao? Anh ấy sắp trở lại rồi, cậu hẳn là rất kích động!!!!"
Hướng An Lan là nghệ sĩ đang rất hot, học tại trường của bọn họ. Trong trường có hơn một nửa số học sinh là fan của anh ta. "Khương Yên" cực kỳ cực kỳ thích Hướng An Lan, trước kia còn từng làm ra không ít chuyện điên cuồng. Đây cũng là lý do vì sao mọi người lại ghét nguyên chủ đến như vậy, những chuyện mà cô ấy đã làm thật sự quá....!
Khương Yên trầm mặc, nguyên chủ thích Hướng An Lan... nhưng cô không thích.
"Oa, cậu có xem chương trình gần nhất mà đàn anh Hướng tham gia không? Cực kỳ đẹp trai, hu hu!!!" Nguyễn Nghiên Nghiên ghé sát lại gần Khương Yên nói "Anh ấy thực sự quá đẹp trai, nghe nói mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở lại trường học, đến lúc đó chúng tớ định tìm anh ấy ký tên, cậu có muốn đi không? Có điều, cậu tốt nhất đừng lại tiếp tục giở trò một khóc hai nháo ba thắt cổ tự tử, kiểu này rất dễ khiến nam thần chán ghét"
Khương Yên "..."
Cô xấu hổ, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng bạn học gào lên "Khương Yên"
"Hả?" Khương Yên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía bạn học nữ kia.
Bạn học nữ kia là Lâm Tân Nhu, ủy viên học tập của lớp. Lúc cô ta nhìn Khương Yên, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét, giọng điệu nói chuyện cũng không được tốt lắm: "Cô giáo nói muốn cậu chuyển chỗ, ngồi vào góc bên kia đi, cùng bàn với Triệu Thư Dương"
Cô ta chỉ vào bàn nhỏ trong góc, gần với cửa sau.
"???"
Trong lúc nhất thời, các bạn cùng lớp đều quay đầu nhìn về phía cô, đủ loại ánh mắt vui sướng khi người gặp họa. Không thể không nói, nguyên chủ quả thật thực sự có chút không được hoan nghênh.
Một vị bạn học khác bổ sung nói "Đúng rồi, Khương Yên, cô giáo còn nói cậu lần sau nếu như lại tiếp tục đứng thứ nhất từ dưới đếm lên toàn khối thì cứ chuẩn bị tinh thần chuyển lớp đi, đừng ở lại làm lớp ta xấu hổ"
Khương Yên không nghe rõ câu phía trước, chỉ nghe thấy lời phía sau. Sau khi hiểu được những người này đang muốn tách mình ra khỏi nam thần liền không chút nghĩ ngợi mà phản đối: "Tớ không muốn!!!"
Ai cũng không thể đem cô cùng nam thần tách ra!!! Ai cũng không thể!!!
Vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến giọng nói đầy lạnh nhạt: "Không, cậu muốn"
Khương Yên quay đầu nhìn "ông xã" mà chính mình nằm mơ cũng muốn ngủ cùng, vẻ mặt đầy khó hiểu "????"
Không phải đâu.... Hoắc Đình Diễm khi còn học cấp ba lại hư hỏng đến vậy sao?
Hoắc Đình Diễm nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Phải nghe lời cô giáo"
"...."
Khương Yên ôm lấy bàn của mình, hai mắt rưng rưng nhìn Hoắc Đình Diễm. Hoàn toàn không thể tin được đây là lời mà nam thần của mình có thể nói, hơn nữa còn là nói thẳng trước mặt cô.
Bởi vì ít không địch được nhiều Khương Yên cuối cùng vẫn phải nhận mệnh thu thập đồ vật, chuyển chỗ.
Lúc rời đi, hai mắt cô rưng rưng, đôi mắt hồng hồng nhìn Hoắc Đình Diễm lưu luyến không rời, giống như anh đã làm chuyện gì có lỗi với cô vậy, miễn bàn có bao nhiêu thương tâm khổ sở.
...
Khương Yên vừa đi, điện thoại trong ngăn kéo của Hoắc Đình Diễm cũng liên tục rung lên.
Là tin nhắn của Quách Tuấn Trì cùng Cảnh Hoán, cũng chính là hai bạn học vừa nãy Khương Yên nhìn thấy nói chuyện cùng Hoắc Đình Diễm.
Cảnh Hoán: “Diễm ca, cậu làm gì Khương Yên vậy?”
Quách Tuấn Trì: “Khương Yên sao lại mang biểu tình như cậu phụ bạc cậu ấy vậy??? Diễm ca, cậu không phải là dấu anh em, yêu sớm chứ?”
Cảnh Hoán: “Nói không chừng là đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ, nếu không làm sao biểu tình của Khương Yên có thể kỳ quái đến như vậy?”
Quách Tuấn Trì: “Cậu nói đúng? Chẳng nhẽ đã làm việc cầm thú?”
Cảnh Hoán: “Không đến mức đấy đâu? Diễm ca của chúng ta không phải là người như vậy.”
Quách Tuấn Trì: “Diễm ca, không phải cậu đang online sao, nhanh chóng rep tin nhắn, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn tớ!”
Hoắc Đình Diễm rũ mắt nhìn hai người bọn họ trong nhóm chat diễn tuồng, trực tiếp click mở cấm ngôn thành viên.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Anh cất di động, lơ đãng nhìn về phía bên kia.... Nói thật, hơn nửa tháng không đi học, anh cũng không thật sự hiểu rõ bạn cùng bàn của mình. Hẳn là nên nói, chưa từng hiểu biết qua, Hoắc Đình Diễm tuy rằng ngồi cùng bàn với Khương Yên nhưng số câu nói chuyện với cô có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trong ấn tượng, bạn cùng bàn thành tích rất kém, tính cách quái gở, không biết cách ăn nói cũng không có bất cứ bạn bè nào. Ít nhất là lúc anh ở trong lớp, chưa thấy ai chủ động cùng cô nói chuyện.
Nghĩ đến phản ứng của người nọ, Hoắc Đình Diễm cũng cảm thấy có chút ngoài dự đoán.
Có điều chuyện không liên quan trước nay anh đều mặc kệ. Hoắc Đình Diễm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đem việc vừa rồi ném ra sau đầu.
...
Lúc anh suy nghĩ việc của Khương Yên, Khương Yên cũng nghĩ về anh, dùng ánh mắt đầy thâm tình nhìn ngắm anh. Đó là nam thần, là idol của cô. Anh lớn lên thật đẹp trai, cái trán, lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng nơi nào cũng đều hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến người khác say mê.
Cô si mê nhìn, thầy giáo trên bục giảng ho khan một tiếng thật to, cho rằng làm như vậy có thể khiến Khương Yên tém rém lại. Nhưng mà, Khương Yên hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng, tiếp tục không biết chán mà nhìn chằm chằm Hoắc Đình Diễm.
Thầy giáo ngữ văn không còn cách nào khác, duỗi tay xoa xoa ấn đường, gọi Khương Yên "Khương Yên!"
"A?" Khương Yên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thầy giáo.
Thầy giáo ngữ văn chung quy vẫn còn muốn giữ lại mặt mũi cho cô, lạnh lùng nói: "Đem đoạn văn này đọc to lên"
Khương Yên "..."
Cô cầm lấy sách, cúi đầu nhìn thể văn ngôn, nghiêm túc đọc diễn cảm. Giọng nói của Khương Yên rất dễ nghe, như tiếng nước suối chảy róc rách, thấm vào lòng người. Ít nhất, một đoạn văn đọc ra, làm không ít bạn học nghe đến mê mẩn.
Mọi người kinh ngạc, bạn học nữ thành tích kém này thì ra lại có giọng nói dễ nghe như vậy.
Sắc mặt thầy giáo ngữ văn lúc này mới tốt lên, vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi xuống, nhắc nhở nói: "Đi học đừng thất thần, nghiêm túc nghe giảng"
Khương Yên ngoan ngoãn đáp ứng: "Vâng"
Sau khi ngồi xuống cô cũng không dám lại xem Hoắc Đình Diễm. Hiện tại thành tích của cô kém cỏi, là người đứng bét toàn khối, ấn tượng trong mắt thầy cô rất không tốt. Khương Yên nghĩ nghĩ, hiện tại việc cần làm nhất chính là phải học tập thật tốt, như vậy mới có thể không bị đuổi khỏi lớp, nói không chừng còn có khả năng ngồi cùng bàn với nam thần!
Vì một lần nữa được ngồi cùng bàn với nam thần, Khương Yên quyết định liều mạng!
Muốn bay lên trời, cùng idol sánh vai! Khương Yên dưới đáy lòng ngâm nga, nghiêm túc nghe giảng.
....
Giữa trưa dùng cơm, Khương Yên một mình một người.
Sau khi ăn cơm trưa xong cô liền trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Cô muốn biết thật rõ hoàn cảnh sinh hoạt hiện tại của bản thân.
Sau khi bị thay đổi chỗ ngồi Khương Yên mới nhớ tới nguyên nhân khiến nguyên chủ có thể vào được lớp thực nghiệm. Nguyên chủ thành tích kém cỏi, nhưng trong nhà lại có tiền. Quan hệ của cô ấy cùng ba mẹ không tốt, đặc biệt là với ba,kém đến cực điểm. Ba cô ấy đối với cô ấy cảm thấy có lỗi cho nên ở phương diện vật chất liền dùng hết khả năng mà cung cấp cho nguyên chủ những thứ tốt nhất, cho cô ấy vào học trường tốt nhất, hơn nữa còn vào lớp tốt nhất.
Có tiền có thể sai quỷ xay cối, lời này một chút cũng không sai.
Ba Khương quyên góp không ít tiền cho trường học mới có thể đem Khương Yên nhét vào lớp chuyên. Đây cũng là lý do vì sao Nguyễn Nghiên Nghiên nói cô may mắn, được ngồi cùng bàn với người đứng đầu toàn trường là phúc ba đời của cô.
Chỉ là, không thể cứ kéo dài tình trạng như vậy được, bạn cùng lớp đối với cô oán thán dậy đất, tuy rằng Khương Yên cũng không có chiếm bất cứ danh ngạch của ai nhưng mọi người vẫn là cảm thấy không công bằng.
Trường bọn họ mỗi lớp có 46 học sinh, cô đi cửa sau vào khiến lớp thực nghiệm có tận 47 học sinh.
Khương Yên ngồi trên giường trầm tư, cúi đầu nhìn thời gian, cô là sống lại, trở về về mấy năm trước, như vậy.... Cô đâu, là ở nơi khác hay là cùng "Khương Yên" tráo đổi linh hồn.
Trước ngày hôm nay, Khương Yên sẽ không tin tưởng loại chuyện như tráo đổi linh hồn này xảy ra nhưng hiện tại khi sự việc đã xảy ra trên người mình, cô không thể không tin tưởng.
Cô nhíu mày, cảm thấy bản thân cần phải trở về gia đình nguyên bản của mình một chuyến.
Sau khi hạ quyết tâm, Khương Yên cầm điện thoại lên bấm một dãy số, nhưng vừa mới gọi xong ở đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang liên lạc không tồn tại..."
Khương Yên nhìn chằm chằm di động như là muốn đem nó nhìn thấu thành một cái động! Mặc dù như vậy nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì, cô nghĩ nghĩ giây lát liền bấm một dãy số khác gọi đi, cũng may điện thoại nhanh chóng thông.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ quen thuộc: "Ai vậy?"
Khương Yên hơi ngừng một lát, rũ mi mắt che dấu cảm xúc trong mắt, nhẹ giọng nói "Xin chào, tôi tìm Khương Yên"
"Cái gì?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói thầm: "Khương Yên nào? Cô hình như gọi nhầm số rồi?"
Khương Yên sửng sốt, từ trên giường đứng bật dậy, cực kỳ căng thẳng cùng kích động: "Không hề, cháu gái bà không phải tên là Khương Yên sao?"
"A, Cô gái nhỏ, cô hẳn là muốn lừa gạt tiền đi. Cháu gái tôi đúng thật tên là Khương Yên nhưng mấy năm trước đã.... Sao nào, cô hiện tại muốn giả làm bạn học của nó để lừa tôi? Thủ đoạn lừa đảo có thể cao minh hơn được không?..." Nói xong bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
Mà Khương Yên... bên tai vẫn luôn vang vọng lời người kia vừa nói.
Khương Yên đã chết... Cô đã chết từ mấy năm trước???
Cô gắt gao nhìn chằm chằm di động, vẻ mặt khó có thể tiếp thu. Sao lại có thể như vậy?
Tay cầm điện thoại của Khương Yên run rẩy, lục lại trong trí nhớ một dãy số khác, gọi đi.
Một phút sau, đôi mắt Khương Yên ửng đỏ... Đáp án vẫn giống nhau, Khương Yên mấy năm trước đã chết. Tay cô vô lực rũ xuống, điện thoại theo đó mà rơi xuống giường. Khương Yên hô hấp dồn dập, từ trên giường bò xuống, chạy ra bên ngoài...
Cô muốn có đáp án, muốn chứng kiến chân tướng sự việc!
Nguyễn Nghiên Nghiên vừa về đến ký túc xá, nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của Khương Yên liền ngăn cô lại
"Khương Yên! Cậu sao vậy?"
Khương Yên không thèm để ý đến Nguyễn Nghiên Nghiên, một mực chạy xuống dưới tầng, sau đó phát hiện ra, bản thân hiện tại không có nơi nào để đi. Cô vốn dĩ không phải là người ở nơi này, cô vốn ở một thành phố khác, sau khi lên đại học mới chuyển đến đây.
Cô đứng ở dưới ký túc xá, chớp chớp mắt nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh.... cô dường như chẳng còn chỗ nào để đi.
Sau khi đứng lặng một chỗ hồi lâu, Khương Yên đột nhiên ngồi xổm xuống. Cô cũng không biết chính mình phải làm thế nào mới có thể trở về. Trong lúc nhất thời có cảm giác như bản thân bị cả thế giới vứt bỏ vậy. Trong mắt những người khác, cô, đã chết từ mấy năm trước rồi.
Xung quanh có mấy bạn học đi ngang qua nhìn thấy Khương Yên như vậy liền chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán.
Một lúc sau, Khương Yên ổn định lại một chút cảm xúc của bản thân, duỗi tay đè lại hốc mắt có chút nóng lên, xoay người đi đến phòng học.
Về đáp án, cô kiểu gì cũng sẽ tìm ra. Mà hiện tại, bản thân chỉ có thể chấp nhận thân phận Khương Yên này, tạm thời trong trường học an ổn sinh hoạt.
....
Cả buổi chiều Khương Yên đều nghiêm túc đến không thể tưởng tượng, không chỉ giáo viên mà cả học sinh đều kinh ngạc.
Tan học, Khương Yên đem sách vở thu dọn, chuẩn bị đi tìm Hoắc Đình Diễm muốn kí tên. Tục ngữ nói rất đúng, ký tên phải ký lúc còn sớm! Hoắc Đình Diễm hiện tại còn chưa quá nổi danh, hiện tại là thời gian trước khi anh nổi tiếng nhờ tham gia chương trình kia. Tuy rằng hiện tại cùng trước kia (lúc Khương Yên còn "sống") còn xa mới tới nhưng cũng khiến không ít người biết đến anh.
Khương Yên cảm thấy, chính mình nên xuống tay trước, trở thành fan đầu của Hoắc Đình Diễm, trở thành fan trung thành nhất của anh!
Vừa tan học, Khương Yên liền nhanh như chớp chạy tới trước mặt Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm "..."
Anh nhìn bạn học nữ vừa đột ngột xuất hiện, nhíu nhíu mày: "Có việc?"
Khương Yên gật gật đầu, đôi mắt sáng lên: "Có"
Bạn học xung quang đều lén nhìn bọn họ.
Khương Yên nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, kéo kéo quần áo mình, thật cẩn thận hỏi: "Có thể ký tên cho mình được không?"
: “.....?”
Hoắc Đình Diễm nhìn vị trí tay cô đang lôi kéo.... Là chỗ bụng nhỏ, anh nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, đứng dậy muốn rời đi.
Khương Yên kinh ngạc nhìn Hoắc Đình Diễm, cho rằng anh không muốn ký tên ở trên quần áo mình, vội vàng nói: "Vậy không ký trên quần áo, ký ở lòng bàn tay có thể chứ?"
Cô xòe tay ra trước mặt Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm hơi ngừng một chút, nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt, ngơ ngẩn.