Hướng An Lan nheo nheo mắt, nhìn nữ sinh trước mặt, nghe lời nói của cô, sắc mắt có chút cứng đờ.
A.
Anh ta dưới đáy lòng cười lạnh, đây hẳn là chiêu trò mới của cô ta để câu dẫn lực chú ý của mình đây mà.
"Khương Yên.... Cô tốt nhất nhớ kỹ những lời bản thân nói hôm nay"
Anh ta ngước mắt, liếc mắt nhìn Hoắc Đình Diễm cách đó không xa, cười lạnh rời đi.
Mấy người còn lại cũng bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Khương Yên, sau đó cũng rời đi theo Hướng An Lan. Mà Khương Yên, hoàn toàn không có chú ý đến lời nói vừa rồi của anh ta. Cô chỉ không chớp mắt nhìn Hoắc Đình Diễm ở đối diện, mặt đỏ tim đập, đủ loại cảm xúc trong nháy mắt dũng mãnh dâng lên.
Ý tưởng đầu tiên xuất phát trong đầu Khương Yên là đăng bài hỏi một chút mọi người ở trên mạng, thổ lộ với thần tượng, lại bị anh nghe thấy thì nên làm cái gì bây giờ?!!!
Chỉ tiếc, cô không có cơ hội này. Hoắc Đình Diễm cùng hai nam sinh tiến tới chỗ cô, càng ngày càng gần.... Càng ngày càng gần, biểu tình trên khuôn mặt mặt anh cũng càng ngày càng rõ ràng, không hiểu sao Khương Yên bỗng cảm thấy túng quẫn.
Bất kể Hoắc Đình Diễm đi tới cùng cô nói chuyện hay là trực tiếp bỏ qua cô, đi vào lớp học, Khương Yên đều cảm thấy... xấu hổ.
Khương Yên nhìn Hoắc Đình Diễm chuẩn bị đi đến trước mặt mình, cười gượng, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Cô chạy trốn rất nhanh, nhanh như chớp liền biến mất trước mặt mọi người.
Hoắc Đình Diễm "..."
Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì liếc nhau, đột nhiên bật cười.
Anh ta vỗ vỗ bả vai Hoắc Đình Diễm, nghẹn cười: "Khương Yên này... chạy cái gì a?"
Quách Tuấn Trì cũng không nhịn được, nói: "Chẳng lẽ là cô ấy đối với Diễm ca của chúng ta... thẹn thùng?"
"Ồ, thật là kỳ lạ" Cảnh Hoán chỉ chỉ: "Hay là mấy câu vừa rồi của Khương Yên là nói cho vị kia nghe"
Vị kia, đương nhiên là nói Hướng An Lan.
"Có khả năng, cố ý nói những lời như vậy trước mặt Hướng An Lan, không chừng là thủ đoạn mới của cậu ta dùng để hấp dẫn sự chú ý của anh ta"
Hai người trò chuyện, Hoắc Đình Diễm nhíu mày nhìn về phía họ, giọng nói lạnh băng: "Có đi hay không?"
"Đi đi đi, đi thay quần áo chơi bóng"
Bọn họ sở dĩ trở lại đây là chuẩn bị đến phòng thay quần áo bên kia thay quần áo chơi bóng rổ. Không nghĩ tới lại nghe thấy những lời kia của Khương Yên.
Hoắc Đình Diễm nghĩ đến khuôn mặt của người nọ lúc chạy trốn, yên lặng cong cong khóe môi.
...
Mãi đến sau khi chạy về lớp học, Khương Yên mới dừng lại, thở hổn hển.
Sau khi chạy về, cô lại nhịn không được nghĩ lại bản thân vừa rồi vì sao lại phải bỏ chạy? Căng thẳng cái gì chứ? Bản thân thích Hoắc Đình Diễm, đây là sự thật! Idol có biết cũng không sao cả, không cần thiết phải chạy a. Cứ bỏ chạy như vậy giống như cô đang chột dạ vậy.
Chỉ là lúc này dù sao cũng đã về lớp, Khương Yên cũng không có khả năng hiện tại lại lao xuống giải thích cho Hoắc Đình Diễm, lời tớ nói đều là sự thật, tớ về sau thực sự chỉ muốn làm fan only của cậu!
Cảm giác này có chút...
Khương Yên ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thở dài một tiếng.
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng nói chuyện của mấy nữ sinh: "Đi xem bóng rổ sao? Trong lớp nói hôm nay Hoắc Đình Diễm cũng lên sân!"
"Phải không, vậy chúng ta nhanh chóng tới đó đi!"
Nghe vậy, hai mắt Khương Yên sáng rực lên, từ trên ghế bật dậy. Cô đương nhiên biết Hoắc Đình Diễm biết chơi bóng rổ, nhưng trước nay đều chưa từng được nhìn thấy, lúc này nghe thấy anh ra sân liền có chút không kiềm chế được.
"Mấy cậu nói thật chứ?"
Phía sau truyền đến tiếng động, mấy nữ sinh quay đầu lại nhìn về phía Khương Yên, theo bản năng nhíu mày.
Khương Yên cũng không để ý thái độ của những người khác đối với mình, cười nói: "Hoắc Đình Diễm chút nữa sẽ ra sân chơi bóng rổ?"
Trong đó, có một nữ sinh nhìn thấy thái độ của cô, lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao? đổi mục tiêu? Không tiếp tục dây dưa đàn anh Hướng nữa mà muốn tới dây dưa Diễm ca của chúng tôi?"
Nghe vậy, Khương Yên cong cong môi: "Yên tâm, không phải dây dưa, tôi chính là thích cậu ấy"
"Cậu...." Người nọ nhìn Khương Yên, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: "Thật không biết xấu hổ"
Khương Yên "..."
Cô chỉ là theo đuổi thần tượng thôi mà, không biết xấu hổ cái gì chứ? Hiện tại học sinh cấp 3 trẻ con đến vậy sao?
Một nữ sinh khác kéo kéo quần áo của cô ta: "Dư Hân, đừng cùng cậu ta nhiều lời, chúng ta trước đi xuống đi"
Chờ mấy nữ sinh kia đi rồi, Khương Yên cũng đi xuống tầng, đúng lúc đụng phải Nguyễn Nghiên Nghiên vừa mới đi toilet xong chuẩn bị tới tìm mình.
"Đi đâu vậy?"
Khương Yên lôi kéo cô, hấp tấp: "Đi xem trận đấu bóng rổ"
"Có cái gì hay chứ? Chúng ta đi tìm đàn anh Hướng xin chữ ký đi, khẳng định hiện tại anh ấy đang ở phòng học"
"Không đi"
....
Lúc cô lôi kéo Nguyễn Nghiên Nghiên đi đến, sân bóng rổ đã có rất nhiều người. Hai người cố gắng chen vào, vừa chen Nguyễn Nghiên Nghiên vừa kinh hô
"Fuck, nam thần của tớ hôm nay cũng tới chơi bóng rổ"
Cô ấy có vẻ đặc biệt kích động: "Phía trước sao không nghe nói anh ấy sẽ chơi bóng a? A a a a Khương Yên, tin tức của cậu thật là nhanh nhạy! Cảm ơn cậu đã dẫn tớ tới sân bóng a a a!!!"
Khương Yên "..."
Cô lại đây là để xem Hoắc Đình Diễm, không phải xem Hướng An Lan. Cô chỉ biết Hoắc Đình Diễm muốn chơi bóng, không biết Hướng An Lan cũng sẽ tham gia.
Nguyễn Nghiên Nghiên lôi kéo Khương Yên, kích động không thôi.
Nhìn nam sinh thần thái sáng lán cách đó không xa, Hướng An Lan đứng trên sân, vặn nắp chai nước uống, tư thế kia làm cho nữ sinh toàn trường thét chói tai
" A a a... Bộ dáng anh ấy uống nước cũng quá gợi cảm rồi!"
"Tớ muốn chết, mẹ ơi!"
"Mẹ ơi, con muốn ngất, Lan Lan sao có thể soái như vậy!!"
Khương Yên "...."
Cô quay đầu, nhìn về Hoắc Đình Diễm bên kia. Anh biếng nhác đứng một chỗ, cùng người bên cạnh tán gẫu, khóe miệng cong lên, đại khái là nghe thấy chuyện vui vẻ nào đó. Người bên cạnh đưa cho anh chai nước, anh mở ra, đưa lên miệng uống.
Lúc uống nước, hầu kết chuyển động, nhìn qua đặc biệt gợi cảm. Khương Yên nhìn không chớp mắt... không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.
Không thể hiểu được, cô đột nhiên nhớ tới một màn nhảy của Hoắc Đình Diễm. Đó là khi anh tham gia một cái gameshow với tư cách khách mời, cuối chương trình mới xuất hiện, lúc ấy vì cổ vũ cho đồng đội nên anh nhảy một điệu, câu phiếu của người xem.
Lúc ấy anh cũng như bây giờ, trên đầu mang băng đô thể thao, đặc biệt có hơi thở thanh xuân đầy sức sống. Lúc ấy, tạo hình kia vừa truyền ra liền có không ít fan thét chói tai, tâm động không thôi.
Anh mặc một bộ đồ nhảy, thời điểm nhảy bộ dáng thực gợi cảm, cùng cảm giác thiếu niên thanh xuân rực rỡ không giống nhau, nhưng chính sự đối lập ấy lại càng khiến các fan thêm điêu đứng!!! Lúc ấy camera còn cố ý zoom cận cảnh anh, đem bộ dáng chảy mồ hôi do vận động đều ghi lại.... mồ hôi giữa trán trượt xuống.... Rơi xuống chỗ cổ, xuống chút nữa, trượt vào trong quần áo.... Gợi cảm đến mức làm tim người xem đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng.
Hiện tại, nhớ tới hình ảnh kia của Hoắc Đình Diễm, Khương Yên mặt xoát một cái liền đỏ.
Chỉ là còn chưa kịp nghĩ thêm, Nguyễn Nghiên Nghiên bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay cô, kích động tru lên: "A a a, học trưởng Hướng ra sân!!"
Khương Yên ngước mắt, tiếp tục ngắm Hoắc Đình Diễm.
Không biết có phải do ánh mắt của cô quá nóng bỏng hay không, Hoắc Đình Diễm giống như thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.
Thời điểm Khương Yên lấy lại tinh thần, Hoắc Đình Diễm bọn họ đã bắt đầu chơi bóng. Hai người dẫn đầu của hai đội đều là nhân vật phong vân, là cao nhị cùng cao tam PK, cũng là hai đại nam thần quyết đấu.
Hoắc Đình Diễm thành tích tốt, diện mạo cực phẩm, quan trọng là tuy rằng lãnh đạm nhưng không làm cao. Trong trường học có không ít nữ sinh yêu thầm anh. Mà Hướng An Lan thì không cần phải nói, giáo thảo quốc dân, sao nhí quốc dân, lực lượng fan hâm mộ đông đảo. Trận bóng rổ này, chú định là muốn đem bầu không khí đẩy lên đến đỉnh điểm.
Bên tai Khương Yên tất cả đều là tiếng hét chói tai, Hoắc Đình Diễm cố lên, Hướng An Lan cố lên..... một tiếng lại một tiếng, hô hào không chút mệt mỏi.
Đôi mắt Khương Yên từ đầu đến cuối chỉ dõi theo một người, anh đi đến nơi nào, ánh mắt cô liền đuổi theo đến nơi đó, không chứa bất kì người nào khác.
Bộ dáng Hoắc Đình Diễm chơi bóng thực sự quá đẹp trai, quá nam tính. Tư thế bắt bóng, ném bóng, nhất cử nhất động đều khiến tâm cô ngứa đến lợi hại.
....
Trên sân bóng rổ, Hoắc Đình Diễm cùng Hướng An Lan đối mặt, trong ánh mắt hai người đều lộ ra sự kiên nghị.
Hướng An Lan đập đập bóng, nhướng mày, đối với Hoắc Đình Diễm bình một câu: "Không tồi"
Hoắc Đình Diễm cười nhẹ, trả lời: "Anh cũng thế"
Hướng An Lan hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở hắn: "Nữ sinh kia, cùng lớp với cậu?"
Anh ta là sau khi rời đi mới biết được Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm là bạn học cùng lớp.
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, cảm xúc cũng không quá dao động. Anh trước nay đều không quá ưa thích tham dự vào việc này nọ của nữ sinh, vô luận là ai cũng giống nhau.
"Anh đây khuyên cậu nên tránh tiếp xúc với nữ sinh kia"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm kinh ngạc: "Làm sao?"
"Đây là lời khuyên của người từng trải"
Hướng An Lan chỉ cần tưởng tượng đến cảnh người kia đến trước mặt anh ta làm trò cùng nói mấy lời buồn nôn là liền cảm thấy ghê tởm cùng không thoải mái. Đến nỗi vì cái gì mà không thoải mái, anh ta cũng không nói ra được.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm cười nhạo một tiếng, đôi mắt trầm xuống, nhanh chóng cướp lấy bóng từ tay của Hướng An Lan, ném xuống một cậu: "Không cần anh nhọc lòng lo lắng"
Hướng An Lan "....!"
Ba giây sau, Hoắc Đình Diễm ném vào một cú ba điểm, toàn trường sôi trào!
Sau khi trận thi đấu kết thúc, hai đội cao nhị cùng cao tam điểm số không chênh lệch lắm. Cao nhị hơn ba điểm, cao nhị thắng.
Bất quá đối với loại thi đấu hữu nghị này mọi người không có phản ứng quá lớn với kết quả. Trận đấu kết thúc, nữ sinh liền nhanh chóng chạy tới chỗ Hướng An Lan, đưa nước, đưa khăn,... đương nhiên, còn có đưa ấm áp. Hoắc Đình Diễm bên kia nữ sinh vây quanh cũng không ít, Nguyễn Nghiên Nghiên đã sớm bỏ lại Khương Yên, chạy đến chỗ Hướng An Lan.
Khương Yên nhìn Hoắc Đình Diễm cách đó không xa bị nữ sinh vây quanh, trầm tư hai giây, vẫn chạy qua.
Cô cũng phải đi đưa ấm áp!
...
Một phút sau, Khương Yên bị mắc kẹt trong đám người.
Con gái điên cuồng lên, trên cơ bản là không ai khống chế được.
Hoắc Đình Diễm nhìn nữ sinh trước mặt, tiến tiến rồi lùi lùi, duỗi tay xoa xoa ấn đường làm bản thân bình tĩnh một chút.
"Diễm ca...."
Hoắc Đình Diễm nhíu nhíu mày, lạnh giọng nhắc nhở: "Đừng chen lấn xô đẩy, sẽ làm bị thương các bạn học khác..."
Những lời này mấy nữ sinh đang điên cuồng kia sao có thể nghe lọt tai. Khương Yên đến muộn đương nhiên sẽ bị mọi người đẩy tới đẩy lui. Cô ngây ngốc, tuy rằng đây là lần thứ n thể nghiệm chuyện như vậy nhưng cô vẫn chẳng thể quen nổi. Cô bị kẹt trong đám người, muốn thở cũng chẳng thở được. Khương Yên nỗ lực mở mắt ra, muốn tìm một chỗ đi ra ngoài nhưng chân đứng không vững, vô tình bị người ta đẩy một cái.
"A..." Khương Yên trực tiếp ngã xuống trước mặt Hoắc Đình Diễm, tay theo bản năng mà quơ quào bắt lấy đồ vật.
Đột nhiên, các bạn học xung quanh kinh hô, nhìn thấy có người té ngã, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng giây tiếp theo, mọi người lại bắt đầu thét chói tai!
Khương Yên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, ánh mắt anh đen tối không rõ, làm cô vẻ mặt ngơ ngác.
Hoắc Đình Diễm nhìn bạn học nữ trước mặt, sắc mặt xanh mét, một tay túm quần, màu cau chặt lại, cúi đầu nhìn Khương Yên còn đang nửa quỳ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu còn không buông tay?"
Khương Yên hoảng hốt, lúc này mới thấy rõ ràng trong tay mình đang bắt lấy cái gì
Cô cô cô cô... trong tay đang nắm lấy quần của Hoắc Đình Diễm.