Hạ công công quát lớn: “Vô lễ! Ngươi dám gọi thẳng húy danh Thánh Thượng, người đâu, vả miệng nàng mười cái cho ta!”

Tạ Chước Hoa đột ngột bật dậy, đập mạnh tay lên tay vịn ghế, giọng ré lên: “Ngươi dám? Ngươi mà dám động vào bổn cung, không sợ Sở Tẫn giết ngươi sao?”

Hạ công công vung tay, vài gã thái giám lập tức ùa lên, mạnh tay chế trụ Tạ Chước Hoa.

Giây tiếp theo, một cái tát nặng nề liền giáng thẳng xuống mặt nàng.

Ma ma đứng nép trong góc, run lẩy bẩy, không dám phát ra tiếng động, chỉ sợ Hạ công công liếc mắt nhìn đến mình.

Chờ tay người kia ngừng lại, bà mới khẽ ngẩng đầu, trong mắt đầy oán độc nhìn về phía Tạ Chước Hoa.

Nếu không phải tại nàng, bà đâu dám liều mạng xông tới trước mặt tân đế. Nếu không phải Thánh Thượng tính tình khoan hậu, có lẽ bà đã mất mạng từ lâu.

Mấy tên công công thả Tạ Chước Hoa ra.

Nàng ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẩy, hai mắt gắt gao nhìn Hạ công công, hận ý ngùn ngụt.

Nàng nhớ rồi.

Nhớ kỹ cái tát này.

Sau này, nàng nhất định phải giết chết cái nô tài đáng chết này!

Hạ công công hất tay áo, lạnh lùng phán: “Truyền khẩu dụ Thánh Thượng: Tạ Chước Hoa – cựu Thất công chúa tiền triều – từ nay về sau cả đời làm việc ở Giặt Y cục, chuyên giặt quần áo.”

“Ngươi nói cái gì?!”

Tạ Chước Hoa giãy dụa, rít lên: “Ngươi là cái nô tài gì dám giả truyền thánh chỉ! Sở Tẫn sao có thể để bổn cung đi giặt đồ?!”

“Xem ra ngươi vẫn chưa biết nhận sai, còn dám lớn tiếng gọi thẳng tên Thánh Thượng.”

Tạ Chước Hoa cắn chặt môi dưới.

Ánh mắt nàng vẫn căm hận như cũ, nhưng cuối cùng cũng không dám hé miệng nữa.

Hạ công công khẽ nhếch khóe môi cười lạnh: “Ngươi nghĩ ngươi vẫn là Thất công chúa cao quý sao? Còn vọng tưởng Thánh Thượng tự mình tới gặp ngươi? Từ hôm nay trở đi, ngươi không được bước ra khỏi Giặt Y cục nửa bước.”

“Là Tạ Lan Âm cho ngươi thứ tốt gì, khiến ngươi trung thành như vậy?”

“Ngũ công chúa chưa từng cho ta lợi lộc gì, nhưng ít ra, nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt khinh rẻ để nhìn người hầu hạ bên dưới.”

Ánh mắt Hạ công công xoáy về phía ma ma đang cúi đầu nép bên cạnh.

“Ngươi là quản sự ma ma ở đây đúng không? Tự biết nên làm thế nào rồi chứ? Bổn công công không muốn thấy nàng xuất hiện ở bất kỳ đâu ngoài Giặt Y cục.”

Ma ma rối rít gật đầu: “Nô tỳ hiểu, hiểu rồi ạ.”

Hạ công công lúc này mới gật đầu mãn nguyện, xoay người rời đi.

Tạ Chước Hoa vẫn chưa cam lòng, vội đuổi theo, nhưng lập tức bị ma ma gọi người giữ lại, thuận tay nhét một miếng vải dày cộp vào miệng nàng.

Chờ bóng dáng Hạ công công khuất hẳn, nụ cười nịnh hót trên mặt ma ma cũng lập tức biến mất.

Bà nhấc chân đạp thẳng vào đầu gối Tạ Chước Hoa, kéo giật mảnh vải trong miệng nàng ra.

“Ngươi tưởng ngươi còn là ai? Còn dám vọng tưởng Thánh Thượng đến gặp ngươi? Quả thật là tự cho mình là nhất. Nhưng kết quả thì sao? Thánh Thượng chẳng thèm đoái hoài tới ngươi, trong mắt ngài, chỉ có Ngũ công chúa là người ngự trên tim!”

Tạ Chước Hoa ngẩng đầu, trong mắt ánh lên sự điên cuồng, “Không thể nào! Người mà hắn thích là bổn cung!”

Ma ma bật cười chua chát, như thể đang nhìn một kẻ ngu muội.

“Sao lại không thể? Ngày đăng cơ đại điển và lễ sắc phong hậu cùng lúc tổ chức, Ngũ công chúa sắp sửa đón nhận bách quan triều bái, còn Thánh Thượng thì vội vàng đến dùng bữa cùng nàng. Còn ai rảnh đến gặp một kẻ thất sủng như ngươi?”

Vừa nói, ma ma vừa ấn đầu nàng xuống chậu nước.

“Ngươi mà còn bày cái vẻ công chúa ra ở đây, ta liền cho ngươi chết dần chết mòn ở chỗ này.”

Tạ Chước Hoa từ nhỏ được cưng chiều, sức lực nào sánh bằng quản sự ma ma.

Nàng giãy giụa dữ dội, nhưng vẫn không thoát được khỏi tay đối phương.

Chỉ đến khi ma ma buông tay, nàng mới ngã lăn ra sàn, tóc ướt nhẹp dính bết trên mặt, cả người chật vật không thể tả.

“Tiện nô nhà ngươi!”

“Tiện nô?” Ma ma lại tát nàng một cái, “Hiện tại ta là chưởng sự ma ma, còn ngươi chỉ là một cung nữ ở Giặt Y cục. Ta là tiện nô, vậy ngươi là thứ gì hả? Không bằng cả ta nữa cơ!”

“Ngươi……”

“Ngươi cái gì mà ngươi, còn không mau giặt đồ!”

Ma ma nghĩ đến chuyện vừa thoát khỏi cái chết, lại càng tức giận, đá mạnh vào người nàng một cái.

“Cũng là nhờ Thánh Thượng nhân từ, mới tha cho cái mạng chó của ngươi. Ngươi nên biết ơn mới phải!”

Tạ Chước Hoa ôm bụng, ánh mắt như bốc lửa, căm hận nhìn chằm chằm đám người đang cười nhạo nàng.

Phượng Tê cung.

Sở Tẫn gần như là chạy một mạch vào điện.

Vừa bước chân vào cửa, hắn đã thấy nàng ngồi ngay ngắn trước bàn, dường như đã chờ hắn từ lâu.

Dù khoác trên người xiêm y kim ngọc, dung mạo đoan trang không son phấn, nhưng không hề vướng chút tục khí nào, ngược lại càng toát lên vẻ thanh quý lãnh đạm, khiến người không dám xâm phạm.

“Công chúa.”

Tạ Lan Âm khẽ gật đầu, tay chỉ về chiếc ghế đối diện: “Sở tướng quân, mời ngồi.”

Sở Tẫn chăm chú nhìn nàng, không dời mắt dù chỉ một khắc, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện.

Cung nữ nối nhau bưng thức ăn tiến vào.

Sở Tẫn đảo mắt một vòng, rồi không đợi cung nữ kịp làm gì đã giành lấy muỗng, tự tay múc một bát tổ yến hạt khiếm thảo dâng đến trước mặt Tạ Lan Âm.

“Công chúa, món hạt khiếm thảo hầm tổ yến hôm nay rất vừa miệng.”

Tạ Lan Âm tiếp nhận, dưới ánh mắt nóng rực của hắn, chậm rãi nếm một ngụm.

Vị ngọt thanh, mềm mịn thấm vào cổ họng, đọng lại dư vị trong lòng người.

“Quả thật không tệ.”

“Còn món cua om cam này cũng rất hợp khẩu vị, công chúa thử xem.”

“Cả thịt dê nướng nữa, ôn trung bổ khí, rất tốt cho thân thể người.”

Trong suốt bữa ăn, Sở Tẫn không để cung nữ nào có cơ hội chen vào hầu hạ.

Chỉ cần nàng liếc mắt một cái, hắn lập tức dâng đến món nàng muốn.

Đối với các món ăn trên bàn, hắn thuộc nằm lòng, phối hợp vừa vặn như sớm đã chuẩn bị sẵn.

Đám cung nữ lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy, đưa mắt nhìn nhau không thốt nên lời.

Chỉ có Hạ công công đứng một bên, lặng lẽ cúi đầu.

Tân hoàng… chỉ khi đứng trước mặt Ngũ công chúa, mới có thể cúi đầu làm ra những hành động khác xa với bản tính lạnh lùng cố hữu của mình.

Chỉ mới trước đó không lâu, hắn còn vì đám lão thần phản đối việc sắc phong Ngũ công chúa làm hậu mà nổi trận lôi đình.

Vậy mà lúc này, trước mặt nàng, hắn lại hiền lành ngoan ngoãn chẳng khác gì một con chó ngự tiền.

Ăn xong, Sở Tẫn như đã quen tay quen việc, tự mình dâng trà cho nàng.

Tạ Lan Âm kéo tay hắn, nhẹ giọng: “Ngươi chỉ lo cho ta, cơm trưa cũng không được ăn mấy.”

“Được nhìn thấy công chúa, thần đã thấy mãn nguyện vô cùng.”

“Ngươi sắp đăng cơ rồi, còn xưng thần trước mặt ta làm gì, cứ gọi tên ta là được.”

Tạ Lan Âm đón lấy ly trà cung nữ đưa tới, đặt trước mặt hắn.

Trà thơm dìu dịu, nhưng lại khiến lòng Sở Tẫn trầm hẳn xuống.

Đăng cơ…

Lễ đăng cơ sẽ được tổ chức cùng ngày với lễ sắc phong hậu.

Mà nàng – cho đến giờ vẫn chưa hề hay biết.

Liệu nàng có đồng ý… trở thành Hoàng hậu của hắn không?

Sở Tẫn nhìn chằm chằm những cánh trà lặng lẽ chìm nổi trong chén, lòng dạ như cũng chao đảo không ngừng.

“Công chúa, vi thần có một chuyện vô cùng trọng yếu… muốn cùng người thương nghị.”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, gắt gao nhìn vào đôi mắt nàng, từng chữ như đinh đóng cột: “Thần muốn lập người… làm hậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play