Sao lại như vậy?
Tại sao hai người họ lại ngồi cùng nhau?
Chẳng lẽ bởi vì lần trước cô bị đưa vào bệnh viện, nên mới vô tình gặp Lục Từ Uyên, từ đó kết thân với Tạ Lan Âm?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền khiến Tô Nguyệt cảm thấy vô cùng khó chịu. Dù không thể nói rõ rốt cuộc mình khó chịu ở điểm nào, nhưng cảm giác đó như gai nhọn châm thẳng vào lòng ngực.
Ngay lúc ấy, giám đốc nhà hàng hoảng hốt chạy đến, vừa nhìn thấy Tô Nguyệt liền đổ mồ hôi hột.
“Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh! Đây là sơ suất của nhà hàng chúng tôi, khiến ngài gặp phải chuyện rắc rối thế này. Chúng tôi sẽ lập tức đưa cô Tô ra ngoài.”
Lâm Hữu Trạch lạnh giọng: “Các người phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng. Nếu không thì tự mình đi mà báo cáo với Lục tổng.”
“Dạ dạ, cô Tô là bạn của con trai ông chủ nhà hàng bên chúng tôi...”
Tô Nguyệt không thể tin nổi nhìn chằm chằm hắn: “Anh quen Lục Từ Uyên? Hai người quen nhau kiểu gì?”
Kiếp trước cô từng tra qua lý lịch của Lâm Hữu Trạch – xuất thân trong một gia đình bình thường ở Hương Giang, từ nhỏ đã rất thông minh. Mới học lớp 11 đã được cử đi học tại một trong những đại học hàng đầu ở Mỹ.
Sau đó, vì yêu thích điện ảnh, anh ta chuyển hướng sang Hollywood phát triển, tạo dựng được không ít mối quan hệ lớn. Kiếp trước, không ít nhãn hàng nổi tiếng mà cô ký hợp đồng đại diện đều do Lâm Hữu Trạch dọn đường.
Tuy rằng anh ta rất xuất sắc, nhưng làm sao có thể quen biết được Lục Từ Uyên cơ chứ?
“Có liên quan gì đến cô đâu? Làm hỏng tâm trạng người khác, mau đưa cô ta đi cho khuất mắt tôi. Đừng quấy rầy Lục tổng với Tạ tiểu thư.”
Đầu óc Tô Nguyệt như rỗng tuếch.
Cô không hiểu, rõ ràng đã trọng sinh quay về, vì sao mọi chuyện lại không hề diễn ra như kiếp trước?
Chẳng lẽ ngay cả Lâm Hữu Trạch cũng là người mà Lục Từ Uyên sắp xếp để theo dõi cô?
Bảo sao mỗi lần cô nhận được lịch trình, Lục Từ Uyên đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Tô Nguyệt siết chặt tay, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Hữu Trạch, gằn từng chữ: “Phản đồ!”
Dứt lời, cô vớ lấy túi xách, giận dữ bỏ đi.
Lâm Hữu Trạch ngẩn người: “???”
Con nhỏ này có bị thần kinh không đấy?
Ai mẹ nó là phản đồ hả?!
Lâm Hữu Trạch quay lại bàn ăn, mang theo một bụng bực bội.
Tạ Lan Âm lập tức nhận ra biểu cảm không vui trên mặt anh: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à? Ai chọc anh tức thế?”
“Không có gì. Chỉ là gặp phải một đứa điên không rõ đầu óc ra sao thôi. Mặc kệ cô ta, đồ ăn mang lên hết rồi, ăn cơm thôi.”
Anh cầm đũa lên, cúi đầu bắt đầu ăn.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang lên hơn chục chai rượu đủ loại – vang đỏ, vang trắng, whisky đều có.
Lâm Hữu Trạch nhìn lướt qua mấy chai rượu, lại liếc về phía Lục Từ Uyên.
Đồ cầm thú!
Nhà ai người đàng hoàng gặp con gái liền muốn chuốc say người ta như vậy?!
Tạ Lan Âm nhận ra ánh mắt hiểu lầm của anh, bật cười: “Vừa rồi Lục tổng nói rượu ở đây khá ngon, sau này em sẽ phải tham gia nhiều sự kiện giải trí, nếu không biết uống rượu thì sẽ rất lúng túng. Anh ấy bảo dẫn em trải nghiệm trước, em còn phải cảm ơn Lục tổng nữa.”
Lâm Hữu Trạch: “……”
Cao tay thật đấy.
Nhân lúc người ta ngây thơ chưa kịp hiểu chuyện, đã tìm đủ lý do để rót rượu.
Anh lén đưa ngón tay cái về phía Lục Từ Uyên.
Đúng là cáo già, người ta cảm ơn còn chưa kịp nhận ra mình bị bẫy.
Lâm Hữu Trạch chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Nhân viên phục vụ khui hết rượu. Những loại rượu ấy đối với Lục Từ Uyên chẳng có gì xa lạ. Tạ Lan Âm vừa uống thử một loại, anh liền giới thiệu thêm loại khác.
Thấy loại nào ngon, cô liền vui vẻ hỏi: “Lâm ca, anh có uống không?”
Lâm Hữu Trạch lập tức xua tay: “Không được, lát nữa còn phải lái xe. Hai người uống với nhau là được rồi.”
“Vâng.”
Anh nhìn Tạ Lan Âm, mặt đỏ ửng sau vài ly rượu mà lo lắng.
Không lẽ uống vài ly đã gục?
Thế nhưng uống mãi, uống mãi… cô vẫn tỉnh táo như thường.
Lâm Hữu Trạch càng lúc càng khâm phục.
Đúng là tửu lượng ngàn ly không ngã. Quả là hạt giống tốt cho nghề diễn.
Ngược lại, người đàn ông đối diện – Lục Từ Uyên – ánh mắt bắt đầu mơ màng, rồi ngã gục xuống bàn.
Tạ Lan Âm vội đặt ly xuống, lo lắng nhìn: “Lâm ca, Lục tổng có phải uống say thật rồi không?”
“Sao có thể, con voi còn chưa chuếnh choáng thì anh ta…” – Lâm Hữu Trạch còn chưa nói hết, đã thấy Lục Từ Uyên vốn nằm rạp bỗng mở mắt liếc một cái.
Anh lập tức nuốt ngược lại: “Nhìn dáng vẻ thì… chắc là say rồi.”
“Vậy làm sao giờ? Gọi tài xế tới đón về nhé?”
“Anh không có số tài xế của anh ta. Nếu không thì…” – Anh nhìn sang Tạ Lan Âm, chớp mắt ra hiệu.
Tạ Lan Âm hiểu ý: “Nếu vậy để anh ấy nghỉ ngơi ở nhà anh đi, chờ khi nào tỉnh thì tài xế tới đón.”
“Cũng… cũng được.”
Lâm Hữu Trạch đứng dậy, đỡ một bên cánh tay của Lục Từ Uyên. Nhưng dù kéo cách nào cũng không nhấc nổi.
“Lan Âm, lại giúp anh một tay.”
“Vâng.”
Hai người hợp sức, cuối cùng cũng đưa được anh lên xe.
Lâm Hữu Trạch cầm lái. Tạ Lan Âm ngồi ghế sau cùng Lục Từ Uyên.
Đường thì bằng phẳng, anh cũng lái rất cẩn thận.
Nhưng cái tên phía sau cứ thế dựa cả người vào vai cô gái.
Tạ Lan Âm cúi đầu nhìn – mặt anh đỏ lên vì rượu, đôi mắt nửa khép hờ, ánh nhìn mơ hồ.
Trông thế này… dễ bị bắt nạt quá.
Cô không nhịn được, đưa tay chọc nhẹ lên má anh.
Lâm Hữu Trạch: “……”
Xem ra, Tạ Lan Âm cũng không phải không có ý gì với Lục Từ Uyên.
Tốt.
Kẻ theo đuổi và người sẵn sàng đón nhận, đúng là trời sinh một cặp.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại trong gara.
Hai người lại hợp sức khiêng người vào phòng, đặt xuống giường.
Lâm Hữu Trạch vỗ vỗ cái lưng đau nhức: “Truy con gái mà mệt y như trâu kéo cày. Mệt quá trời.”
Tạ Lan Âm đứng thẳng người: “Lâm ca, để Lục tổng nghỉ lại đây nhé. Em còn phải đọc kịch bản, em về trước đây.”
“Hả? Em về à?”
Tạ Lan Âm khó hiểu nhìn anh.
Bị cô nhìn chằm chằm, da đầu Lâm Hữu Trạch tê rần, sợ cô phát hiện điều gì.
Anh cười hề hề: “Ừ, em về đi. Đợi khởi quay, anh tới đón. Dạo này nhớ giữ dáng, đừng để tăng cân nha.”
“Vâng, em biết rồi.”
Đưa Tạ Lan Âm gọi xe xong, anh quay vào nhà.
Vừa mở cửa, quả nhiên thấy Lục Từ Uyên đang ngồi trên giường.
Người này rõ ràng không hề say.
Lâm Hữu Trạch chậc lưỡi: “Tưởng ông đây không biết anh lợi hại cỡ nào, vậy mà cũng giở trò mỹ nam kế. Hèn hạ.”
“Miễn là có tiến triển, thủ đoạn gì cũng không quan trọng.”
Lâm Hữu Trạch ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân, cười khẩy: “Cũng kỳ lạ thật. Theo tính cách trực tiếp như anh, không phải nên đưa hợp đồng bắt người ta làm trợ lý luôn sao? Lần này lại dùng trò mờ ám thế này.”
“Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi, muốn gì tôi đều cho.”
“Anh bị gì vậy? Tự dưng thích Tạ Lan Âm?”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
“Thôi đi ông nội. Rõ ràng là thấy đẹp nên mê.”
“Ừ, thì tôi mê nhan sắc cô ấy.”
“……”
Mặt dày vô địch. Cạn lời.
Lâm Hữu Trạch chuyển chủ đề: “Mà này, hôm nay Tô Nguyệt đến tìm tôi, bảo trả tôi một năm 5 trăm triệu, cho làm tổng giám đốc, quản công ty cho cô ta. Còn bắt tôi cướp tài nguyên về cho cổ. Tôi là ba cổ chắc? Một trăm triệu mà đòi mua tôi à? Ai mà thèm.”
“Ai?”
“Cô tiểu thư Tô gia, Tô Nguyệt.”
“Không quen.” – Lục Từ Uyên kéo chăn lên, tỏ ý không muốn nhắc tới nữa.
Anh cầm điện thoại, gửi tin cho tài xế.
Lâm Hữu Trạch không từ bỏ: “Có cái này đảm bảo anh sẽ thích.”
Lục Từ Uyên liếc mắt: “Nói nhanh.”
Anh ta mở album ảnh, đưa điện thoại tới trước mặt Lục Từ Uyên: “Sao hả?”
“Chụp không tệ. Gửi cho tôi.”
“Nằm mơ. Anh tưởng dễ thế à? Tôi chụp đấy.”
“Năm vạn một tấm.”
“Deal. Coi như tặng anh.”
“Lần sau chụp thêm nhiều chút.”
Lục Từ Uyên mặc áo khoác, không ngoảnh lại mà đi ra ngoài.
Lâm Hữu Trạch giơ tay làm ký hiệu OK.
Kiếm tiền đúng là dễ như ăn cháo.
Tạ Lan Âm quả là mỏ vàng biết đi.