“Chào anh Lục, lần trước rời đi hơi gấp, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

“Chuyện nhỏ thôi. Cô ký hợp đồng với Thiêm Ngân Hà rồi, chuẩn bị chính thức vào giới giải trí à?”

Lâm Hữu Trạch cúi đầu uống trà, mắt đảo trắng thầm một vòng.

Cái lão cáo già này còn giả bộ không biết chuyện gì.

Không phải chính anh ta đã đẩy toàn bộ tư liệu của Tạ Lan Âm qua cho mình, còn đích thân chỉ đạo mình ký hợp đồng với cô ấy đấy sao?

“Vâng, tôi thích diễn xuất, vẫn luôn muốn tìm cơ hội, may mà anh Lâm có mắt nhìn người.”

Lục Từ Uyên cầm bình trà nhỏ, thong thả châm thêm nước vào tách của cô. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng xanh mơ hồ nổi lên từng đường mạch máu mảnh như tơ.

“Muốn trở thành Ảnh hậu à?”

Tạ Lan Âm cong môi mỉm cười, biểu cảm có chút ngại ngùng: “Đó là ước mơ thôi, nhưng mà vẫn chưa có gì trong tay cả. Tôi sợ nói ra người ta lại cười.”

“Chỉ có những kẻ tầm thường mới đi cười nhạo ước mơ của người khác, vì chính họ đến cả ước mơ cũng không có. Cô nhất định sẽ làm được.”

Lâm Hữu Trạch ở bên cạnh gật đầu lia lịa.

Có vị đại lão này bảo kê, đừng nói là muốn thành minh tinh, kể cả cô có đòi lên mặt trăng thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Chẳng qua bây giờ Tạ Lan Âm chưa nổi tiếng, đẩy quá nhiều tài nguyên cho cô sẽ dễ khiến người ta ganh ghét. Chứ không thì với lượng tài nguyên trong tay người kia, đủ để đẩy lên mấy vị Ảnh hậu rồi cũng không hết.

Lâm Hữu Trạch đang nghĩ thì đột nhiên đối diện ánh mắt của Lục Từ Uyên.

Đúng chuẩn ánh nhìn ghét bỏ, không thèm che giấu một chút nào.

Rồi, lại bị ghét bỏ nữa rồi.

Lâm Hữu Trạch lập tức đứng dậy, cực kỳ có mắt nhìn mà nói: “Hai người trò chuyện đi, tôi có chút việc cần xử lý.”

Chưa kịp để hai người phản ứng, anh ta đã cầm điện thoại đứng lên, rút lui về phía một góc khuất tầm mắt.

Cảnh hai người ngồi cạnh nhau, quả thực khiến người ta phải trợn tròn mắt.

Anh ta bấm máy chụp hình, màn hình lập tức hiện lên hình ảnh hai bóng người đang đối diện trò chuyện dưới ánh sáng mềm mại.

Cạch cạch cạch—anh ta chụp luôn mười mấy tấm.

Để dành, sau này dùng để uy hiếp Lục Từ Uyên cũng được.

Lâm Hữu Trạch đang định xoay người đi vệ sinh, mới đi được hai bước thì sau lưng có người gọi với theo:

“Lâm Hữu Trạch!”

Anh ta quay đầu, vừa nhìn liền ngẩn người: “Tô Nguyệt?”

Hôm nay không phải Lục Từ Uyên bao trọn nhà hàng rồi sao?

Tô Nguyệt làm cách nào mà vào được đây?

Tô Nguyệt không lòng vòng, bước thẳng tới: “Lâm Hữu Trạch, anh nghĩ sao nếu hợp tác với tôi? Tôi mới mở một công ty giải trí, mời anh làm tổng giám đốc kiêm người đại diện, lương năm đầu là một trăm triệu, đợi công ty mở rộng, tôi nổi tiếng hơn, sẽ tăng lương cho anh.”

Lâm Hữu Trạch: ???

Cô nàng đang nói cái quái gì vậy?

Lục Từ Uyên cho anh ta lương một năm là năm trăm triệu đấy nhé, mà cũng phải do điều kiện của Tạ Lan Âm đủ tốt anh ta mới chịu gật đầu.

Bây giờ lại bảo anh đi làm giám đốc với mức lương chỉ bằng một phần năm?

Đùa anh chắc?

Càng nhìn Tô Nguyệt, Lâm Hữu Trạch càng thấy cô có vấn đề.

Khi mới tốt nghiệp đại học vào giới, anh ta cũng từng nhận mức lương 50 triệu, nhưng đó là thời điểm chưa có tên tuổi.

Bây giờ mà đưa ra 100 triệu, là đang nhục mạ anh đấy à?

Anh ta lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, tôi không hứng thú.”

“Cái gì cơ?”

Tô Nguyệt sửng sốt, không dám tin vào tai mình.

Anh ta… lại từ chối?

“Tại sao?” Cô lập tức đuổi theo hỏi cho bằng được.

Cô không hiểu nổi.

Kiếp trước khi cô mới khởi nghiệp, không có tiền, trả cho anh ta 20 triệu một năm anh ta vẫn chịu. Bây giờ nhà cô vẫn chưa phá sản, cô vừa mở miệng đã là 100 triệu, tại sao anh ta lại không đồng ý?

“Tiền ít, việc nhiều, tôi không có rảnh để chơi trò làm ăn với một đại tiểu thư như cô.” Lâm Hữu Trạch đáp nhanh như chém gió.

“100 triệu một năm mà còn là ít? Với lại công ty tôi mới thành lập, nhiều việc là chuyện bình thường. Đợi sau này đi vào guồng, đưa lên sàn chứng khoán, tôi sẽ tuyển thêm người cho anh, khi đó anh chỉ việc làm người đại diện là được rồi. Đi theo tôi, tôi không để anh chịu thiệt.”

Lâm Hữu Trạch bật cười.

“Cô đưa công ty lên sàn mà không cho tôi làm giám đốc, lại muốn tôi xuống làm người đại diện? Vậy công sức tôi bỏ ra coi như công cốc à? Tôi đâu phải làm từ thiện. Thưa tiểu thư, thương trường là chiến trường, không phải sân khấu để cô diễn vai nhà giàu. Nhìn tôi giống người ngu vậy sao?”

Anh ta vẫy tay gọi phục vụ.

Người phục vụ vội vàng chạy tới: “Xin hỏi anh cần gì ạ?”

“Hôm nay chỗ này được bao trọn đúng không? Cô kia vào bằng cách nào? Gọi quản lý của các người lên đây cho tôi.”

Phục vụ vừa nhìn thấy Tô Nguyệt thì sắc mặt cũng thay đổi, vội cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, đã gây phiền phức cho quý khách. Tôi sẽ đi gọi giám đốc ngay.”

“Tôi không hiểu nổi anh đang làm gì? Có cần làm khó một nhân viên phục vụ không?” Tô Nguyệt trừng mắt, không tin nổi người trước mặt lại là kẻ từng cùng mình lên đỉnh vinh quang.

“Tiểu thư à, rõ ràng là cô lén lút chui vào. Nhà hàng này tôi bỏ tiền bao trọn, là cô gây khó dễ cho nhân viên ở đây. Tôi nói thật nhé, tôi thấy đầu óc cô có vấn đề rồi đấy. Tốt nhất nên đi khám sớm, đừng để nặng quá không chữa được.”

Nói xong, Lâm Hữu Trạch quay đi hai bước, chỉ cảm thấy hôm nay thật xui xẻo.

Tô Nguyệt – đại tiểu thư nhà giàu gì chứ, đầu óc hệt như có vấn đề.

“Lâm Hữu Trạch, đừng tưởng tôi không có anh thì không làm nên chuyện!” Tô Nguyệt tức giận gào lên sau lưng anh.

“Ai da, sợ quá cơ.” Anh ta làm bộ giật mình, vẻ mặt vừa châm chọc vừa bất cần.

“Anh!” Tô Nguyệt tức đến nghiến răng.

Đúng lúc đó, ánh mắt cô vô tình liếc qua một góc nhà hàng… và bỗng khựng lại.

Cô nhìn thấy Lục Từ Uyên đang ngồi bên cửa sổ, đối diện anh là… Tạ Lan Âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play