Tô Nguyệt chủ động tìm đến đoàn phim.
Kiếp trước, cô từng cam chịu ký vào bản hợp đồng do Lục Từ Uyên đưa tới, trở thành tình nhân của anh ta.
Kịch bản lần đó chính là tài nguyên đầu tiên Lục Từ Uyên cho cô. Cô đảm nhận vai nữ chính.
Tuy nội dung kịch bản có phần cẩu huyết, thô ráp, nhưng lại hài hước và gây nghiện, được xem là một tiểu phẩm nổi bật tạo được tiếng vang nhất định.
Cũng nhờ bộ phim đó, cô chính thức bước vào giới giải trí, sau đó như diều gặp gió.
Kiếp này, cô có thêm kinh nghiệm, diễn xuất chắc chắn sẽ vượt xa bản thân của kiếp trước.
Thế nhưng đạo diễn lại lắc đầu từ chối: “Xin lỗi cô Tô, dàn diễn viên của đoàn phim chúng tôi đã đủ, cuối tuần này sẽ chính thức bấm máy.”
"Gì cơ? Nhanh vậy à?"
Rõ ràng kiếp trước, kịch bản này phải hai tháng sau mới bắt đầu quay.
Huống chi, đây còn là tài nguyên mà Lục Từ Uyên đích thân cho cô. Sao có thể...
Cô chợt nhớ tới hình ảnh ngày hôm đó—Lục Từ Uyên ngồi cùng Tạ Lan Âm.
Cô thử hỏi: “Vai nữ chính là Tạ Lan Âm à?”
Đạo diễn lắc đầu: “Không, cô ấy đóng vai nữ phụ, nữ chính là La Phỉ.”
Không hiểu sao, Tô Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hóa ra chỉ là vai nữ phụ.
Kiếp trước, Lục Từ Uyên từng cho cô vai nữ chính.
Vai diễn của La Phỉ bây giờ mới là vai mà Tạ Lan Âm đang nhận.
Xem ra Lục Từ Uyên cũng không đối xử quá tốt với Tạ Lan Âm, đến cả vai nữ chính cũng không nỡ cho.
Vì đoàn phim đã quyết định bấm máy, Tô Nguyệt cũng không cố chấp giữ lấy kịch bản này.
Cô biết sau này sẽ có nhiều kịch bản nổi đình nổi đám, không cần phải bám víu vào một cơ hội như thế này.
Vì vậy cô bắt đầu tiếp cận những kịch bản có tiềm năng bạo hồng, định mua bản quyền.
Thế nhưng các tiểu thuyết nổi tiếng đều hét giá trên trời.
Không còn cách nào khác, Tô Nguyệt đành bỏ ra năm trăm nghìn, mua lại một bộ tiểu thuyết ít ai biết đến, nhưng cô chắc chắn khi chuyển thể thành phim sẽ tạo nên cơn sốt.
Đó cũng chính là kịch bản đã đưa cô bạo hỏa ở kiếp trước.
Lần này quay lại, cô nhất định sẽ tạo được bước khởi đầu cao hơn hẳn.
Xử lý xong chuyện công ty, Tô Nguyệt mới có thời gian đến dự buổi tụ họp bạn bè.
“Nguyệt Nguyệt, giới giải trí đâu phải nơi tốt lành gì. Sao cậu lại cứ muốn dấn thân vào đó?”
Tô Nguyệt lắc đầu, mỉm cười đáp: “Các cậu không hiểu đâu, đây là giấc mơ của tớ.”
Không chỉ là giấc mơ, mà còn là nơi khiến cô cảm thấy tự do và sống thật.
Cô đã được sống lại một lần, dù không có Lâm Hữu Trạch nâng đỡ, cô cũng tin chắc thành tựu của mình sẽ không thua kém kiếp trước.
Mọi người liếc nhìn nhau, ánh mắt lặng lẽ trao đổi điều gì đó.
“Nguyệt Nguyệt, có phải cậu làm vậy là vì chuyện gia đình không?”
Tô Nguyệt khựng tay lại.
Ly rượu trong tay khẽ run, suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Các cậu... đều biết rồi à?”
“Ừ, ba cậu đang vay tiền khắp nơi. Giờ trong giới ai cũng biết chuyện rồi.”
Tô Nguyệt nhìn chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong ly, trong lòng như bị đè nén bởi một tảng đá nặng.
“Yên tâm đi, nhà tớ nhất định sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này. Chỉ cần cho tớ thêm chút thời gian.”
Chỉ cần bộ phim của cô bạo hồng, tiền sẽ như nước chảy về.
Lúc đó, cứu công ty khỏi vỡ nợ cũng không phải chuyện quá xa vời.
Thấy cô đầy quyết tâm như vậy, mọi người cũng không tiện nói thêm lời nào.
...
Trong khi đó, Tạ Lan Âm vẫn đang ở nhà nghiền ngẫm kịch bản.
Chỉ trong vài ngày, cô đã đọc kỹ từng chi tiết trong kịch bản đến mức thuộc lòng.
Với thân phận là hệ thống từng xuyên qua vô số thế giới, diễn xuất đối với cô mà nói chẳng khác nào trò chơi.
Vào ngày khởi quay, Lâm Hữu Trạch đích thân lái xe đưa cô đến đoàn phim.
Vì chỉ là đoàn phim nhỏ nên nghi thức bấm máy cũng không rình rang gì, chỉ mời vài tòa soạn nhỏ đến chụp hình, rồi tất bật bắt đầu quay.
Tuy trong kịch bản, nhân vật của Tạ Lan Âm là một tiểu thư con nhà giàu, nhưng trang phục đoàn phim chuẩn bị lại vô cùng sơ sài, đa phần là đồ rẻ tiền.
Trong thời đại máy quay chất lượng cao, từng nếp gấp, từng sợi lông xù đều không thể che giấu trước ống kính.
Dù cô đã cố gắng tự phối đồ để nhìn sang trọng hơn, nhưng dân trong nghề chỉ cần liếc mắt là biết đó không phải hàng hiệu.
Lâm Hữu Trạch tranh thủ chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho Lục Từ Uyên:
[Lâm Hữu Trạch]: Nhìn Lan Âm nhà tôi đáng thương chưa, rõ ràng là diễn vai tiểu thư nhà giàu, mà quần áo thì nhàu nhĩ, còn xù lông nữa.
Gửi tin xong, anh nhét điện thoại lại vào túi.
Lục Từ Uyên là người làm việc chú trọng hiệu quả, rất ít khi nhắn tin qua lại, có gì thường gọi điện trao đổi luôn, đừng mong anh ta trả lời WeChat.
Quả nhiên, tuy không thấy phản hồi, nhưng chỉ một tiếng sau, các hãng thời trang xa xỉ đồng loạt gọi cho Lâm Hữu Trạch, thông báo rằng bộ sưu tập cao cấp nhất đã được chuyển tới.
Lâm Hữu Trạch lập tức kéo đạo diễn đi chọn đồ.
Đạo diễn nhìn hàng loạt quần áo, túi xách, trang sức được đưa tới, không khỏi nuốt nước bọt.
“Anh Lâm, chỉ riêng một chiếc vòng cổ này thôi cũng đắt hơn cả chi phí đầu tư cho đoàn phim của tôi rồi.”
Lâm Hữu Trạch vỗ vai ông ta, hào sảng đáp: “Sợ gì chứ, có tổng tài Lục chống lưng, ông đâu phải bỏ tiền.”
Đạo diễn gật đầu lia lịa.
Ánh mắt nhìn Tạ Lan Âm chẳng khác nào đang nhìn thấy Thần Tài.
Nếu không nhờ cô, đoàn phim nhỏ nhoi của ông ta làm sao có cơ hội tiếp xúc với những món hàng hiệu xịn như thế.
Tuy nhiên, với giới truyền thông, đạo diễn vẫn nói những món đồ này là do công ty của Tạ Lan Âm chuẩn bị.
Khi đạo diễn đưa cả đống đồ hiệu vào đoàn phim, không ít người phải dụi mắt vì choáng ngợp.
“Ngân Hà đúng là chịu chơi thật đấy, một đoàn phim nhỏ thế này mà dùng toàn đồ xịn.”
“Ngân Hà là công ty đứng đầu cả nước, thường ngày họ đâu có nâng đỡ minh tinh vô danh, nhìn gương mặt Tạ Lan Âm là biết, nếu tôi là Ngân Hà, chắc cũng rót tiền mạnh tay thôi.”
Mọi người liên tục gật đầu đồng tình.
Có những người, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết họ sinh ra để làm minh tinh.
Nhờ những món đồ hàng hiệu này, hình ảnh tổng thể của đoàn phim lập tức trở nên sang trọng, tinh tế hơn hẳn.
Đạo diễn như được tiêm thêm máu gà, tràn đầy nhiệt huyết.
Dàn diễn viên chính của đoàn phim đều là tân binh, vô cùng nghe lời và nghiêm túc.
Đạo diễn nói gì, họ đều phối hợp hết mình.
Mọi người trong nhóm diễn viên đều ngang tuổi nhau, chỉ sau một ngày đã kết bạn trên WeChat.
Tối đến tan ca, cả nhóm lại rủ nhau đi ăn đồ nướng.
Đinh Dương Vũ—người thủ vai nam chính—cầm ba lon Coca, chia cho hai nữ diễn viên còn lại.
“Ăn xong nghỉ chút rồi tụi mình đi chạy bộ nhé? Ăn nhiều thế này mà bị quản lý phát hiện thì xác định bị mắng sml.”
“Dĩ nhiên là đi rồi.” La Phỉ—người đóng nữ chính—vừa gật đầu vừa cầm xiên thịt, quay sang hỏi: “Lan Âm, cậu có đi không?”
“Đi chứ.”
“Nghe nói sát bên có một đoàn phim mới tới, hôm nay khai máy hoành tráng lắm, mời cả đám truyền thông lớn, nghe đâu là chuyển thể từ tiểu thuyết, còn là phim cổ trang cơ. Phim cổ trang dễ hot hơn nhiều, nghe nói nhà đầu tư chính là nữ chính luôn, tên là... Tô... Tô Nguyệt.”
Tô Nguyệt?
Tạ Lan Âm khẽ nghiêng đầu nhìn La Phỉ.