Tạ Lan Âm dịu giọng nói: "Phụ hoàng ta hồ đồ, gây họa cho Sở gia nhà ngươi từ trên xuống dưới không còn lấy một người sống sót. Nay ta đã gả cho ngươi, bất kể thế nào, ta đều nên đi tế bái người thân của ngươi."

Sở Tẫn toàn thân run nhẹ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng.

"Được, ta đưa nàng đi."

Hắn cúi đầu, nhặt chiếc đũa rơi trên bàn lên, ăn cơm càng nhanh hơn.

Dùng bữa xong, hai người mang theo thị vệ cùng cung nữ lên xe ngựa.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, hướng thẳng ra ngoài thành.

Năm ấy, khi Sở Tẫn còn quỳ gối bên ngoài Cẩm Hoa Môn, hắn đã lệnh cho thuộc hạ bí mật đến bãi tha ma, mang hài cốt người thân về an táng.

Đợi đến lúc hắn đăng cơ, tự tay an bài tu sửa phần mộ chu đáo cho từng người.

Lúc ấy, hắn chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày công chúa chủ động đề xuất đến tế bái người thân hắn.

Trong lòng hắn trào dâng một cơn hạnh phúc mãnh liệt.

Sở Tẫn cúi đầu nhìn gấu áo thêu váy nàng đè lên vạt áo mình, giống hệt như ngày ấy trước Cẩm Hoa Môn.

Cả đời này, hắn chưa từng yêu sai người.

Khi tế bái, Sở Tẫn thái độ lặng lẽ đến dị thường.

Hắn đích thân cầm khăn bố, lau từng bia mộ sạch bóng, động tác vô cùng trân trọng.

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Tạ Lan Âm cùng Sở Tẫn mới rời đi.

Vừa bước lên xe ngựa, Tạ Lan Âm liền bị người nào đó ôm chặt lấy.

"Công chúa, ta yêu nàng."

"Sở Tẫn cả đời này chỉ yêu một mình nàng."

Mặt hắn gần trong gang tấc, Tạ Lan Âm có thể thấy rõ ánh mắt hắn cuộn trào tình ý.

Mỗi một lần như vậy, đều khiến tim nàng rung lên từng hồi.

Nàng vươn tay, choàng qua cổ hắn, kéo hắn sát lại gần hơn.

"Ta cũng vậy."

Âm thanh mơ hồ chôn vùi giữa hai cánh môi.

Xe ngựa lắc lư tiến về phía trước.

Cửa cung rộng mở.

Tạ Lan Âm nghe thấy động tĩnh, lập tức đẩy Sở Tẫn ra, cầm gương soi cổ mình.

"Sở Tẫn! Ngươi thật là đồ chó! Một bộ xiêm y cũng che không nổi!"

Sở Tẫn bật cười, vừa tà khí vừa đắc ý: "Công chúa nói vi thần là chó, vi thần liền là chó, không sao cả, đội mũ lên rồi là không ai thấy được."

Nói đoạn, hắn cầm lấy chiếc mũ có rèm che.

"Đã vào cung rồi, đội cái này làm chi?"

"Không sao, tối om chẳng ai thấy gì đâu."

Tạ Lan Âm tức đến nghiến răng, giơ tay nhéo eo hắn một cái thật mạnh.

Sở Tẫn hít vào một hơi, thuận tay nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đợi đến tối cho nàng véo."

Tạ Lan Âm: "......"

Nàng giận dỗi trở về Phượng Tê Cung thay một bộ xiêm y kín đáo che được hết vết.

Vừa mới thay đồ xong, cung nữ bên cạnh đã chạy đến truyền lời: Hạ công công đang chờ bên ngoài, thỉnh nương nương đến dùng thiện.

Tạ Lan Âm liếc nhìn gương đồng.

Quả nhiên, không che được.

Thôi thì mặc kệ.

Nàng đi ra ngoài, cùng Hạ công công tiến về phía Tuyên Hoa Điện.

Hạ công công nhanh chóng phát hiện ra Hoàng hậu nương nương hôm nay tâm tình có chút kỳ quái.

Vừa như giận, vừa thẹn, lại như ngại ngùng.

Hắn cười khẽ: "Nương nương, Hoàng thượng nói hôm nay vốn định đưa ngài ra ngoài giải sầu, nhưng chẳng đi được đâu cả. Cho nên đặc biệt sai nô tài ra ngoài cung mua một ít đồ chơi mới mẻ mang về."

Tạ Lan Âm nhướng mày: "Mua cái gì?"

"Ngài gặp Hoàng thượng sẽ biết."

Tạ Lan Âm hừ nhẹ một tiếng, làm ra vẻ chẳng mấy để tâm.

Nàng vốn cũng chẳng tò mò lắm.

Hạ công công đang định cúi đầu hành lễ, ánh mắt bỗng chạm đến vết đỏ trên cổ Hoàng hậu, liền lập tức trợn tròn mắt, rồi vội vàng cúi thấp đầu.

Khó trách Hoàng hậu nương nương hôm nay lại tức giận như thế.

Hoàng thượng này đúng là quá lớn mật!

Tạ Lan Âm vừa bước vào Tuyên Hoa Điện, đã thấy trong điện bày đầy đồ chơi: hồ lô đường, đồ chơi làm bằng trúc, đồ chơi bằng đường, còn có cả thoại bản xếp đầy trên bàn.

Nàng bước nhanh đến gần: "Ngươi nhanh như vậy đã viết xong thoại bản rồi?"

"Lan Âm muốn, ta tự nhiên sẽ làm ra."

Sở Tẫn vươn tay, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.

Tạ Lan Âm thuận thế ngồi xuống, cầm lấy một quyển thoại bản lật xem.

Xem đến mê mẩn.

Trong sách viết về một vị công chúa tiền triều gả cho Hộ Bộ Thượng thư phong lưu.

Mà nội dung cực kỳ chân thực, từ tuổi tác, tên họ, dung mạo cho đến tính cách của công chúa đều gần như giống hệt Tạ Chước Hoa.

Tạ Lan Âm xem đến líu lưỡi, dựa đầu vào vai Sở Tẫn hỏi: "Lần trước ngươi xử lý Tạ Chước Hoa thế nào rồi?"

"Ai?"

"Đừng giả vờ ngốc, ngươi biết ta đang hỏi ai."

Sở Tẫn đưa tay qua, nhẹ nhàng bóp tay nàng dỗ dành: "Ta không thích nghe nàng nhắc tới người khác."

"Nàng là nữ tử."

"Nữ tử cũng không được."

... Thôi vậy.

Tạ Lan Âm đem quyển thoại bản nhét vào tay hắn: "Ta không phải để tâm nàng ta, chỉ là thoại bản viết thật quá giống, ta muốn biết nàng giờ thế nào."

"Ta ném nàng ra khỏi hoàng cung rồi, sau đó không quản nữa. Đợi một chút."

Hắn cất giọng gọi: "Hạ Trung."

Hạ công công chạy vội vào điện: "Hoàng thượng."

"Lần trước bảo ngươi xử lý Thất công chúa, gần đây nàng thế nào rồi?"

Hạ công công ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Sở Tẫn cau mày: "Ấp a ấp úng làm gì?"

Hạ công công cẩn thận đáp: "Thất công chúa gả cho Lễ Bộ Thượng thư làm thiếp thất, hình như Thượng thư đại nhân còn rất sủng ái nàng."

Tạ Lan Âm: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play