Hạ công công không biết nên xử trí Tạ Chước Hoa thế nào, bèn đưa nàng đến phía trước điện Thơ Văn Hoa Mỹ, rồi đích thân tiến điện, cầu xin Thánh thượng định đoạt.

Sở Tẫn vừa nghe, giọng điệu cực kỳ tùy ý: “Nếu nàng đã không thể an phận trong cung, thì cứ việc đuổi ra ngoài. Trẫm không muốn nàng lại xuất hiện trước mặt Lan Âm.”

“Tuân chỉ.”

Cửa đại điện không khép chặt, Tạ Chước Hoa bị trói tay, nghe rõ rành rọt từng lời nói lạnh như băng kia, trong lòng chấn động, giãy giụa gào lên: “Sở Tẫn! Ta có một bí mật liên quan đến Tạ Lan Âm muốn nói với ngươi!”

Hạ công công thoáng chấn động, ánh mắt bất giác nhìn về phía long tọa.

Đây là… bí mật liên quan tới Hoàng hậu?

Hoàng hậu… còn có điều gì giấu diếm Thánh thượng?

Hắn âm thầm quan sát sắc mặt hoàng đế.

Sở Tẫn chỉ lạnh lùng cười: “Nàng mà có thể biết được bí mật của Lan Âm? Nàng chẳng qua muốn ly gián trẫm và Lan Âm thôi. Đuổi đi. Lưu lại một mạng là nể mặt Lan Âm rồi. Nếu nàng không cần cái mạng đó nữa, trẫm cũng không ngại tiễn nàng một đoạn.”

Hạ công công cúi đầu vâng dạ.

Trong lòng hắn cũng rõ ràng — Thất công chúa xưa nay luôn bất hòa với Hoàng hậu, sao có thể trơ mắt nhìn Hoàng hậu sống yên vui trong hậu cung? Vẫn là bệ hạ anh minh, nếu không làm sao có thể trị vì thiên hạ?

Hạ công công nói: “Nô tài lập tức sai người đem nàng kéo ra ngoài cung.”

Ngoài cửa điện, lời nói của Sở Tẫn từng câu từng chữ rơi thẳng vào tai Tạ Chước Hoa.

Nàng mở to hai mắt, không thể tin nổi điều mình vừa nghe.

Sở Tẫn… hắn lại không cho nàng một cơ hội nào!

Rõ ràng ở kiếp trước không phải như vậy!

Tại sao… lại thành ra thế này?

Nàng bị kéo ra khỏi cung, tay không tấc sắt, chẳng có gì cả. Sau này nàng biết sống sao đây?

“Sở Tẫn! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ngươi nhất định sẽ hối hận! Ta không ra! Ta không đi!”

Hạ công công bước ra, phất tay một cái, mấy tiểu thái giám lập tức lấy khăn nhét miệng nàng, cưỡng chế kéo đi.

Tạ Chước Hoa cố sống cố chết nhìn về cánh cửa điện nguy nga phía sau, đôi mắt đỏ hoe.

Không thể như vậy… Không nên là kết cục như thế này.

Nếu năm đó, người bung dù cho Sở Tẫn là nàng… Liệu kiếp này có thể giống như kiếp trước hay không?

“Thất công chúa?”

“Thất công chúa!”

Một tiếng gọi quen thuộc vang lên.

Tạ Chước Hoa nghiêng đầu nhìn theo âm thanh truyền tới, thì thấy đó là Triệu ma ma.

Nàng trừng to mắt, kêu ú ớ: “Ô ô ô ô!”

Triệu ma ma vội vàng chạy đến, định chen vào giữa đám thái giám: “Đây là đâu ra mụ điên? Mau tránh ra, chớ cản trở!”

Triệu ma ma lớn tiếng: “Các ngươi muốn đem Thất công chúa đưa đi đâu? Nàng là kim chi ngọc diệp, là công chúa tôn quý, các ngươi dám đối xử với nàng như vậy sao?!”

Một tên thái giám khinh khỉnh đáp: “Nàng dám ly gián đế hậu, chúng ta còn ngại gì mà không dám động thủ? Mau tránh ra! Hoàng thượng đã hạ chỉ đuổi nàng xuất cung.”

Triệu ma ma cắn răng: “Vậy lão thân cùng Thất công chúa rời cung.”

Đám thái giám liếc nhau, không dám tự quyết, sai một người trở lại điện bẩm báo.

Hạ công công trừng mắt quát: “Ngươi là đồ vô dụng! Chuyện cỏn con cũng phải chạy tới hỏi ta? Nếu bà ta muốn đi cùng thì cứ để đi! Lưu lại trong cung làm gì? Nhỡ đâu sinh tâm ác với Hoàng hậu thì hậu quả ai chịu? Hoàng hậu mà xảy ra chuyện, đầu ngươi đầu ta đều không giữ được!”

“Dạ dạ dạ!”

Tên thái giám kia tức tốc chạy về truyền lời.

Cửa cung mở rộng. Mấy tên tiểu thái giám không chút nể tình ném Tạ Chước Hoa như ném một con heo chết ra ngoài.

Triệu ma ma vội vàng theo sau.

Cửa cung "rầm" một tiếng, lại lần nữa khép chặt.

Tạ Chước Hoa trợn trừng mắt nhìn cánh cửa đóng kín ấy, lệ nóng ròng ròng không ngừng tuôn xuống.

Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên nàng bước chân ra khỏi cung.

Từ nay về sau… nàng biết đi đâu?

Triệu ma ma hấp tấp cởi dây trói, nhẹ nhàng tháo khăn bịt miệng nàng xuống.

“Công chúa, nô tỳ rốt cuộc cũng tìm được ngài rồi. Dạo này ngài chịu nhiều khổ sở, nhưng may là chúng ta đã ra ngoài. Xin yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không để ngài gặp nguy hiểm.”

Tạ Chước Hoa ngơ ngác nhìn bà.

Nàng không nơi nương tựa, chỉ còn cách theo Triệu ma ma về lại Tạ phủ.

Trên đường đi, Triệu ma ma thao thao kể về tình hình trong phủ. Nhưng Tạ Chước Hoa chẳng nghe lọt tai được câu nào.

Nàng không hiểu.

Tại sao… Sở Tẫn lại không thèm liếc nhìn nàng một cái?

Rõ ràng kiếp trước, hắn yêu nàng sâu đậm đến thế kia mà.

Không biết đã đi bao lâu, chân nàng tê rần, cuối cùng dừng lại trước một viện nhỏ cũ nát.

Trong sân người ra kẻ vào, ồn ào náo nhiệt.

“Công chúa… Nơi này không còn là hoàng cung, xin người đừng xưng hô như vậy nữa. Về sau… xin gọi người là tiểu thư. Đây là nhà mới của chúng ta.”

Tạ Chước Hoa nhìn sân viện tiêu điều, lòng như chìm xuống đáy vực.

Cho dù là lãnh cung heo hút nhất, cũng chưa từng tiêu điều như thế này.

Nàng thậm chí không dám bước vào.

Triệu ma ma ân cần giải thích: “Đây là nơi nô tỳ tích cóp ngân lượng mua được. Tuy đơn sơ, nhưng tiểu thư đừng chê. Đáng tiếc nô tỳ ra ngoài vội vàng, những đồ vật trước kia người ban thưởng đều không mang theo được. Nhưng xin người yên tâm, còn nô tỳ ở đây một ngày, tuyệt đối không để tiểu thư chịu đói. Giờ nô tỳ đi mua chút thức ăn về nấu cơm cho người.”

Nói xong, bà thu dọn phòng ốc, quét dọn sạch sẽ, rồi xách giỏ ra ngoài chợ.

Tạ Chước Hoa ngồi trong căn phòng tồi tàn, nhìn quanh vài món gia cụ đơn sơ đến mức khó tin.

Đây… chính là nơi nàng phải sống những ngày tháng về sau?

Không…

Nàng là công chúa, là kim chi ngọc diệp…

Nàng không thể sống ở nơi thế này!

Một tháng sau.
Hoàng cung.

Sau một tháng xử lý chính vụ nặng nề, rốt cuộc Hoàng thượng cũng có thể tạm gác việc nước, dành chút thời gian quý giá để cùng công chúa vi hành, thưởng ngoạn dân tình.

Sở Tẫn từ sớm đã sai Hạ công công cho người ra ngoài chuẩn bị y phục dành cho nữ tử dân gian. Không dùng gấm vóc đắt tiền, cũng chẳng cần kim tuyến trân châu điểm xuyết, chỉ là một bộ la y đơn sắc, nhẹ nhàng mà thanh nhã, nhưng mặc trên người Tạ Lan Âm lại càng khiến nàng như một tiên tử hạ phàm, thoát tục siêu phàm, làm người nhìn mà không dám thở mạnh.

Sở Tẫn nuốt nước bọt một cái, yết hầu giật giật.

Hắn hơi hối hận.

Chỉ cần nghĩ đến có bao nhiêu nam nhân ngoài kia có thể nhìn thấy công chúa của hắn trong dáng vẻ này, hắn liền có xúc động móc mắt người ta ra.

Thế nhưng là hắn đã hứa với nàng…

Sở Tẫn giơ tay ra hiệu, không lâu sau Hạ công công liền mang một chiếc mũ sa có rèm che đến.

Hắn bước đến, đích thân đội lên đầu Tạ Lan Âm.

Khi rèm mỏng rũ xuống, che lấp đi dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia, Sở Tẫn mới âm thầm nhẹ nhõm thở ra một hơi, đưa chiếc mũ còn lại giao lại cho Hạ công công, một tay khác nhẹ nhàng vươn ra.

“Lan Âm, chúng ta khởi giá.”

Tạ Lan Âm cũng giơ tay, đặt tay mình vào tay hắn.

Tay nàng thon dài, trắng mịn như ngọc, móng tay cắt tỉa gọn gàng, không son phấn tô điểm, lại càng toát lên nét thanh khiết đặc biệt.

Tay của nàng cũng đẹp như vậy.

Thân là nữ nhi tôn quý nhất thiên hạ, từng đường nét trên người nàng đều là của hắn – duy chỉ một mình hắn có thể thưởng thức.

Dọc đường, xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư.

Đây là lần đầu tiên từ khi xuyên tới thế giới này, Tạ Lan Âm được rời khỏi hậu cung, ra ngoài ngắm nhìn dân tình.

Nàng tò mò vén màn xe lên, mắt dõi theo cảnh vật bên ngoài – đường phố đông đúc, người bán rong rao hàng tấp nập, hài đồng cười đùa nô giỡn.

Sở Tẫn ngồi sát lại.

Khoảng cách gần đến mức nàng có thể cảm nhận được tiếng nói của hắn vang lên từ tận lồng ngực.

“Lan Âm đang nhìn gì thế?”

Tạ Lan Âm mỉm cười, “Thần thiếp đang xem dân tình ngoài cung. Có nhiều hài tử như vậy, thật là náo nhiệt. Nhìn qua bá tánh cũng an cư lạc nghiệp, so với thời tiên đế, e là còn thái bình hơn.”

Vừa dứt lời, bên hông nàng liền bị một cánh tay vững chắc ôm lấy.

“Nếu nàng thích, sau này trẫm sẽ thường xuyên đưa nàng ra ngoài. Còn nếu thích hài tử… thì trẫm phải càng nỗ lực thêm rồi.”

Tạ Lan Âm bật cười, “Không cần đâu, bây giờ thế này là đủ tốt rồi.”

“Có thể khiến ái phi hài lòng, là phúc phận của trẫm.”

Sở Tẫn thì thầm, hơi thở phả nhẹ bên tai nàng khiến Tạ Lan Âm khẽ ho một tiếng, hơi nghiêng người tránh đi.

“Nay chúng ta đi đâu?” Nàng hỏi.

“Tới Túy Tiên Lâu. Nghe đồn nơi đó có món ăn danh bất hư truyền. Từ tầng thượng còn có thể nhìn xuống toàn cảnh kinh thành.”

Xe ngựa chậm rãi đi thêm khoảng một nén nhang thì dừng lại.

Sở Tẫn xoay người lấy chiếc mũ sa đội lên đầu Tạ Lan Âm.

“Nơi này tuy không đông lắm, nhưng chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến lòng trẫm bất an.”

Hắn nắm lấy tay nàng, giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể trái.

“Lan Âm là của riêng trẫm. Không thể để ai khác nhìn thấy. Nếu nàng chịu nghe lời, trẫm sẽ đáp ứng nàng một điều kiện.”

Tạ Lan Âm nghe vậy cũng không nhiều lời, chỉ thản nhiên gật đầu, thuận theo tay hắn.

Còn một điều kiện sao?

Vậy để xem nàng nên dùng nó cho việc gì mới đáng.

Nàng chủ động nắm lấy tay hắn, mỉm cười tinh nghịch.

Ai nói bệnh kiều không đáng yêu chứ?

Nếu là Sở Tẫn như thế này – nàng thực sự rất thích.

Tới Túy Tiên Lâu, tiểu nhị cung kính dẫn họ lên tầng cao nhất.

Quả nhiên như lời đồn, đứng tại nơi đây có thể thu trọn phong cảnh kinh thành vào trong tầm mắt.

Đồ ăn được dọn lên rất nhanh.

Tạ Lan Âm nếm thử một miếng, phát hiện hương vị so với trong cung quả nhiên khác biệt – mộc mạc, nóng hổi, lại đầy hương vị nhân gian.

Đồ ăn trong cung thì tinh tế cầu kỳ, nhưng thiếu mất chút “khói lửa”.

“Sơn hào hải vị của nơi này, chính là món chiêu bài đấy.” Sở Tẫn vừa nói, vừa đích thân gắp cho nàng một chén đầy.

“Còn đây là điểm tâm trứ danh, nghe nói phải xếp hàng dài. Trẫm đã sớm phái người đi lấy. Nếu nàng thích, sau này trẫm sai người đến mua, hoặc khi có thời gian, trẫm lại đích thân đưa nàng ra đây.”

Tạ Lan Âm cười cười, “Không cần làm phiền tới thế. Nhân lúc đồ ăn còn nóng, bệ hạ cũng nên dùng một chút đi.”

“Không vội.” Sở Tẫn nói, lại rót thêm cho nàng một chén canh, “Trẫm chỉ thích nhìn nàng ăn.”

Tạ Lan Âm gắp một miếng điểm tâm, đưa đến trước mặt hắn.

Sở Tẫn sững người một chút, ngẩng đầu nhìn nàng.

Tạ Lan Âm nghiêng đầu mỉm cười, “Há miệng, thần thiếp uy người.”

Sở Tẫn không chờ thêm, liền ngậm lấy điểm tâm. Một tay hắn khẽ siết lấy tay áo nàng, như sợ nếu buông tay sẽ tỉnh khỏi một giấc mộng đẹp.

Hai người thay phiên uy nhau, chẳng mấy chốc Tạ Lan Âm đã thấy no.

Lúc này Sở Tẫn mới bắt đầu ăn phần của mình.

Nàng chống cằm, ngắm nhìn gương mặt hắn dưới ánh nắng hoàng hôn, khẽ nói:

“Sở Tẫn, vừa rồi bệ hạ có nói sẽ đồng ý một điều kiện của thần thiếp, phải không?”

“Phải, nàng nói đi.” Sở Tẫn vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn nàng.

“Vậy…” – Tạ Lan Âm dừng một chút, chậm rãi nói tiếp – “Hãy đưa thiếp đi tế bái thân nhân của chàng.”

Lạch cạch.

Đũa trong tay Sở Tẫn rơi xuống bàn, vang lên một tiếng nhẹ mà lạnh như tiếng gió đêm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play