Chặng đường hơn 500 cây số, nếu là trước mạt thế thì nhiều lắm nửa ngày là tới nơi. Nhưng bây giờ, từng kilomet đều đầy rẫy nguy hiểm – không chỉ có xác sống chặn đường mà ngay cả thực vật cũng đã biến dị, trở thành mối đe dọa chết người.
May mắn thay, trời không phụ lòng người. Đến sáng hôm sau, họ đã nhìn thấy biểu tượng căn cứ Nam Thành từ rất xa.
Càng đến gần căn cứ, số lượng xác sống dọc đường càng ít đi, ngược lại người sống sót lại càng nhiều. Khi rảo bước trong dòng người dày đặc, lần đầu tiên kể từ khi mạt thế bùng nổ, Giang Miên mới thật sự cảm nhận được mình… vẫn còn sống.
Xe của họ bị chặn lại ở một khoảng cách nhất định cách cổng căn cứ. Lính gác giải thích rằng đoạn đường phía trước chỉ dành cho người đi bộ, xe không được phép đi vào tránh gây rối loạn trật tự.
Giang Miên kiễng chân nhìn về phía trước, từ cổng căn cứ kéo dài ra tận chỗ bọn họ là một hàng dài những người chờ đợi, dài đến nỗi không thể nhìn thấy được điểm cuối.
Mấy người xuống xe, Cố Diệc Diễn vung tay thu cả hai chiếc xe vào không gian của mình, động tác dứt khoát ấy khiến những người xung quanh không khỏi trố mắt sửng sốt.
Tiểu Lưu dìu Vương Lực tập tễnh bước tới. Vết thương của Vương Lực đã khá hơn nhiều, nhưng lúc đi vẫn còn hơi khập khiễng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT