Mỗi lần anh liếc nhìn một cái, Giang Miên lại càng thêm chột dạ.
Cơ thể yếu ớt vẫn chưa hồi phục, cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể im lặng chịu đựng ánh mắt như có như không của Cố Diệc Diễn khi anh nói “Ăn cơm đi”. Trong lòng cô, nỗi giày vò không cách nào hình dung.
Vừa ăn xong, Vương Lực dìu Tiểu Lưu tập tễnh đi tới.
“Anh Cố, sau trận mưa lớn, tình hình bên ngoài càng lúc càng căng thẳng. Chúng ta nên nhanh chóng quay về căn cứ Nam Thành.”
“Ừm.” – Cố Diệc Diễn khẽ đáp, ánh mắt lướt qua Giang Miên như có ẩn ý. Cô trợn mắt lườm anh, sau đó quay mặt đi, rõ ràng chẳng muốn dây dưa.
Vương Lực tiếp tục phân tích: “Nếu tôi nhớ không nhầm, tuyến đường này có thể thông tới Nam Thành. Từ đây tới đó, kể cả đi bộ, nhiều lắm cũng chỉ tầm năm trăm cây số. Nhưng vì hậu tận thế, đường xá bị tàn phá, nên khả năng cao sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
Nghe đến đây, Giang Miên lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Cố Diệc Diễn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT