Tần Kỳ ôm chặt Giang Miên, một đường ngang nhiên xông thẳng vào phủ Thừa tướng, mục đích rõ ràng, một mạch đi thẳng tới viện của Giang Như.
Đám hạ nhân trong phủ ai nấy đều thất kinh, chưa kịp cản lại, Thái tử điện hạ đã mang theo người đến thẳng chính đường. Người đi trước định chạy vào thông báo, chân còn chưa bước vào ngạch cửa thì Tần Kỳ đã bế Giang Miên sải bước tiến vào.
Giang Bình đang ngồi tiếp khách, sắc mặt thoáng chốc đại biến. Mà người ngồi đối diện là Thành vương, vừa thấy bóng dáng Tần Kỳ liền như phản xạ vô điều kiện, không màng mặt mũi, thẳng thừng chui tọt xuống gầm bàn, “Vi thần... tham kiến Thái tử điện hạ.”
Giang Như đang đứng một bên cũng vội vàng quỳ gối, giọng nói run rẩy, “Thần nữ tham kiến điện hạ.”
Tần Kỳ vận cẩm bào tinh xảo, chân mang ủng đen, từng bước oai phong đi vào, theo sau là Giang Miên mặc la thường nhẹ nhàng như khói sương, thoắt ẩn thoắt hiện.
Hắn ung dung ngồi lên chủ vị, tiện tay vỗ lên vị trí bên cạnh, ý bảo Giang Miên an tọa.
Giang Miên nhẹ nhàng đi qua trước mặt Giang Như, ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt, từ đôi mắt Giang Như bắn ra hận ý gay gắt, như dao bén.
Nàng hơi dừng chân, chậm rãi đảo mắt nhìn Giang Như một lượt, sau đó không nhanh không chậm bước tới, chỉ chờ Tần Kỳ không nhịn được mà đưa tay kéo lấy nàng, lúc này mới yên ổn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thủ hạ của Tần Kỳ lập tức tiến vào, chia làm hai hàng đứng bên trái phải chủ vị, không khí trong khoảnh khắc căng như dây đàn, nơi chính đường nghiễm nhiên hóa thành một pháp trường thẩm vấn.
Tần Kỳ liếc mắt về phía cái bàn, nơi ẩn hiện một ống tay áo đen, nhàn nhạt mở miệng:
“Hoàng huynh, chẳng lẽ không định ra gặp ta một phen? Cô cực khổ xuất cung, vốn định ghé phủ huynh uống chung chén trà, nói chuyện huynh đệ, cớ sao lại trốn kỹ như vậy?”
Giang Miên ngồi bên cạnh nghe xong, khóe miệng run nhẹ.
Nghĩ bụng: Thành vương bị ngươi hành đến thê thảm thế kia, còn mong người ta đến ôn chuyện? Nếu không phải có sở thích tự ngược thì là đầu có vấn đề.
Quả nhiên, dưới gầm bàn, Thành vương run rẩy càng thêm lợi hại, co rúm người vào trong, ống tay áo cũng không còn lộ ra ngoài.
Tần Kỳ khẽ nhếch môi, dùng ánh mắt ra hiệu cho ám vệ đứng bên. Một tên tiến lên, lật mạnh tấm khăn trải bàn lên, lập tức lôi Thành vương đang run như cầy sấy ra ngoài.
Người kia vừa bị lôi ra đã hét lên một tiếng thảm thiết, không ngừng giãy dụa, “Không muốn! Đừng mà, đừng…”
Một màn như vậy khiến cả Giang Miên lẫn Giang Bình đều sững sờ.
Thành vương toàn thân thương tích chồng chất, áo xống xộc xệch, dấu vết bị tra tấn hiện rõ mồn một trên làn da. Vừa thấy Tần Kỳ, ánh mắt hắn vốn là phẫn nộ, lại nhanh chóng chuyển sang khiếp đảm, cúi gằm đầu xuống.
Tần Kỳ lúc này mới chuyển ánh nhìn về phía phụ tử Giang Bình, giọng mang vài phần châm chọc:
“Giang Thừa tướng, sắc mặt ngươi trông không tốt lắm, chẳng lẽ không hoan nghênh cô đến quý phủ thăm hỏi?”
Giang Bình run run, cố gắng giấu đi cảm xúc trên mặt, gượng gạo nặn ra một nụ cười méo mó, miễn cưỡng đáp: “Điện hạ nói chi, vi thần vinh hạnh vô cùng.”
Tần Kỳ nhếch môi, thản nhiên “chậc” một tiếng, lắc đầu, “Cười kiểu gì mà dọa người.”
Giang Miên rốt cuộc không nhịn được, bật cười khẽ thành tiếng.
Nàng vốn không hiểu Tần Kỳ vào phủ Thừa tướng hôm nay là định làm gì, nhưng một loạt hành động bá đạo lại khôi hài kia, thật sự khiến người ta vừa tức cười vừa bất lực.
Dám xông vào nhà người ta, còn bắt chủ nhà cười tươi hầu hạ mình — chiêu này, thật sự quá tàn nhẫn.
Tần Kỳ lúc này nghiêng đầu, vừa hay bắt gặp Giang Miên cười, trong lòng hắn khẽ động, tựa hồ như toàn bộ hỗn loạn vừa rồi đều chỉ để đổi lấy nụ cười này của nàng.
Ánh mắt hắn nặng nề, như muốn khắc ghi nụ cười đó vào tâm khảm.
Phía đối diện, Giang Như rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gằn giọng chen vào:
“Tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ rốt cuộc đi đâu? Đại hôn đã gần kề, sao tỷ lại không ở phủ an phận chờ xuất giá?”
Giọng nàng khàn đặc, nghe như tiếng sa lụa rách, vô cùng khó nghe. Mà lời nói thì lại càng khiến người bực bội.
Chưa dừng lại, Giang Như vẫn cứ thao thao bất tuyệt: “Tỷ tỷ cùng Thái tử điện hạ thân cận như thế, tuy được ban hôn nhưng dù sao vẫn chưa thành thân, e là lời ra tiếng vào… sẽ không hay lắm đâu.”
Vừa dứt lời, không khí như đông cứng.
Ánh mắt đám ám vệ xung quanh đều lộ rõ vẻ hoảng hốt, như đang chờ một cơn thịnh nộ sắp bùng nổ.
Quả nhiên, Tần Kỳ sắc mặt đại biến, chân vừa nhấc lên đã hung hăng đá Giang Như văng ra xa.
Một tiếng “Bốp!” vang lên chát chúa.
Giang Như bay ra như diều đứt dây, nện mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, nơi ngực lõm xuống rõ ràng hằn lên dấu ủng.
Mồm miệng be bét, nàng mấp máy cầu xin: “Điện hạ… tha mạng…”
Tần Kỳ không thèm nhìn nàng, chỉ lạnh lùng phân phó:
“Đem người này nhốt vào thiên lao, để nàng luyện tập thay Miên Miên.”
Giang Miên ngồi bên cạnh bất giác rùng mình, tay liền bị Tần Kỳ nắm lấy.
Nàng vừa định hỏi chuyện gì, Tần Kỳ đã mười ngón đan chặt lấy tay nàng, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Bên tai truyền đến tiếng máy hệ thống vang lên:
“Tích — Hắc hóa giá trị tăng mạnh. Hạnh phúc độ suy giảm. Ký chủ xin khẩn trương, tránh tiêu cực bỏ nhiệm vụ.”
Giang Miên: …Nàng chỉ là không hiểu mình lại bị kéo vào nồi này ra sao thôi mà…
Nhìn Tần Kỳ như dồn nén lửa giận chỉ chực thiêu rụi mọi thứ, Giang Miên thật muốn hỏi: "Tức cái gì? Nàng kia nói có phải không sai đâu…"
Ai ngờ, Tần Kỳ chẳng những không nguôi giận, ngược lại càng đen mặt hơn, dường như bởi vì nàng… không bênh hắn?
— Không lương tâm!