Trong phủ Thừa tướng, Giang Như bị cấm túc trong tiểu viện của mình, tức giận đến mức nổi điên, liên tiếp đập phá đồ đạc trong phòng.
“Dựa vào đâu? Giang Miên kia dựa vào cái gì?! Bổn tiểu thư không cam lòng!” Giang Như vừa gào to, vừa vung tay đập nát mọi vật trong phòng, chẳng mấy chốc, nơi vốn là khuê phòng của nàng đã trở nên hỗn độn như bãi chiến trường.
Tiểu nha hoàn bên người nàng sợ hãi co rút trong góc, hai tay run lẩy bẩy che lấy cánh tay chi chít vết bầm tím. Nàng chẳng dám hé răng can ngăn, chỉ cúi đầu im lặng, nhìn chủ tử điên cuồng đập phá, dường như muốn biến cả căn phòng thành đống tro tàn.
“A a a! Giang Miên ngươi sao còn chưa chết?! Ngươi và con tiện nhân nương ngươi nên cùng nhau xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!”
Giang Như thét lên rồi túm lấy một bình sứ trắng, ném mạnh về phía cửa. Bình vừa rời tay đã bay vèo một tiếng, rồi vỡ choang ngay bên chân một người vừa bước vào. Kẻ đó mặc trường bào đen, đầu đội mũ trùm che gần kín mặt, đôi giày đen hơi lui về sau một bước, quanh thân khí tức lạnh lẽo không vui.
“Ngươi là ai, dám tự tiện xông vào phòng bổn tiểu thư?” Giang Như lập tức thu lại vẻ điên cuồng ban nãy, sửa lại tóc tai, ngẩng đầu quát lớn.
Người nọ cười lạnh, từ tốn vén mũ trùm, lộ ra gương mặt bị bầm dập, tuy rằng vẫn còn dấu vết thê thảm nhưng vẫn nhận ra được đôi nét cao quý ngày xưa.
“Ta là ai? Hử? Giang Như, chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra sao?” Thành Vương cất giọng âm trầm, ánh mắt lóe lên tàn độc.
Giang Như ngây người, nàng vốn bị nhốt trong viện, chẳng hay biết gì về những biến động bên ngoài, vẫn nghĩ Thành Vương vẫn là kẻ hô mưa gọi gió như trước. Lúc này nhìn thấy hắn chật vật như thế, nàng lập tức đổi sắc mặt, ra chiều quan tâm:
“Điện hạ! Là ai cả gan dám ra tay với ngài? Trời ơi, còn có vương pháp hay không?!”
Nàng vội vã bước tới, vừa cẩn thận quan sát vết thương trên mặt Thành Vương, vừa sai nha hoàn mau chóng dọn dẹp lại căn phòng.
Nhưng những lời nịnh nọt này lọt vào tai Thành Vương lại chẳng khác gì kim châm. Hắn bị Tần Kỳ đoạt quyền, giam cầm trong cung, lại còn phải chịu đủ mọi nhục nhã, lúc này chỉ nghĩ đến Tần Kỳ đã thấy máu sôi sùng sục, hận không thể xé xác đối phương.
Hắn trốn ra được khỏi hoàng cung, chính là muốn tới xác nhận: rốt cuộc Giang Tể tướng có thật đã đầu phục Tần Kỳ hay không? Tất cả những thần tử thân tín của hắn trong triều đều đã bị Tần Kỳ tìm cớ xử trảm, chỉ còn lại một mình Giang Tể tướng là vẫn bình yên vô sự, còn an nhiên ở phủ Thừa tướng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Thành Vương lúc này đầy nghi kỵ, nghĩ thầm: "Ngay cả ta thân làm chủ tử còn thảm hại đến mức này, lẽ nào tên Giang Tể tướng kia lại có thể an ổn vô sự?"
Nhưng hắn lại không hề hay biết, Tần Kỳ lưu lại Giang Tể tướng, căn bản không phải vì muốn mua chuộc, mà là vì Giang Miên – nữ nhi của Tể tướng – đã có hôn ước với hắn.
Hắn vốn định không ra tay bừa bãi, nhưng câu nói tiếp theo của Giang Như đã khiến hắn nổi sát tâm.
“Điện hạ, ngài có đau không? Như nhi nhìn mà đau lòng lắm, chỉ hận không thể thay ngài chịu đựng hết thảy.”
“Nếu không phải phụ thân ta quá hồ đồ, đứng về phía Giang Miên, còn dám nhốt cả ta cùng mẫu thân, thì đâu đến nỗi để lỡ lúc ngài bị thương!”
“Phụ thân thật sự là hồ đồ! Dù hiện tại Tần Kỳ vẫn là Thái tử, nhưng chẳng phải Hoàng thượng đã ngầm trao ý chỉ, chuẩn bị lập ngài làm hoàng đế sao? Phụ thân rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ!”
Giang Như chỉ mong lấy được chút lòng tin từ Thành Vương, để hắn ra mặt giúp nàng trừ khử Giang Miên. Nhưng nàng nào biết rằng mỗi câu nói ra như một nhát dao cứa vào lòng kẻ đang bị dồn đến điên loạn.
Gương mặt Thành Vương tối sầm lại, hắn bỗng nhiên tiến lên, tay bóp chặt lấy cổ Giang Như, đẩy nàng ép sát vào tường, ánh mắt đỏ ngầu đầy sát ý.
“Vậy ra... Giang Tể tướng thực sự đã đầu phục Tần Kỳ rồi sao?”
Giang Như bị bóp cổ nghẹn thở, giãy giụa trong hoảng loạn, gắng sức đẩy hắn ra nhưng chỉ càng khiến hắn siết mạnh hơn.
“Điện hạ... ta... không phải có ý đó...”
“Xin ngài tin ta... phụ thân... không có phản bội ngài...”
Lời van xin đứt quãng vang lên, nhưng chẳng ai nghe thấy. Nha hoàn khi nãy đã nhân lúc Thành Vương vừa bước vào liền viện cớ ra ngoài trốn mất, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người họ. Dù Giang Như có chết, cũng chẳng ai hay biết.
Nàng cứ tưởng mình đã được tha khi Thành Vương buông tay, té ngã trên nền nhà, nhưng chưa kịp thở đã bị hắn một chân đạp lên cổ chân, ép chặt không cho nhúc nhích. Trước khi kịp thét lên, miệng nàng đã bị hắn bịt chặt.
Trong đầu Thành Vương chợt hiện lên những hình ảnh ghê tởm trong ngục – những phạm nhân thối tha từng cưỡng ép hắn, từng khiến hắn chịu nhục đến muốn chết.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, điên cuồng.
Một cái tát giáng mạnh lên mặt Giang Như. Nàng choáng váng, nửa bên mặt lập tức sưng đỏ.
Thành Vương cười khùng khục, nụ cười méo mó như quỷ dữ, rồi chẳng nói chẳng rằng, giáng từng quyền từng quyền lên người nàng, như thể muốn đánh nát thân thể yếu ớt kia.
Giang Như hoảng loạn cực độ, chẳng hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Từ làn da trắng mịn, thân thể nàng dần hiện lên những vết bầm, những vết rách, trong khi Thành Vương như kẻ điên, vùi đầu vào chiếm đoạt nàng giữa bóng tối, không chút nhân tính.
Tiếng kêu rên đau đớn vang vọng cả gian phòng, nha hoàn trở về, đứng bên ngoài nghe thấy nhưng chỉ nghĩ rằng tiểu thư lại đang nổi cơn, gọi nha hoàn khác vào hành hạ. Nàng chẳng dám vào, sợ bị vạ lây.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng động trong phòng không những không ngừng mà còn mỗi lúc một thê thảm hơn, lờ mờ nghe ra giọng Giang Như đang kêu khóc.
Lúc này nha hoàn mới lo lắng thực sự. Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, phu nhân sẽ không tha cho nàng.
Nhưng nàng đâu dám cản người – Thành Vương thì nàng càng không thể đắc tội – chỉ còn cách xoay người bỏ chạy đi tìm người giúp.
Cùng lúc ấy, Giang Miên và Tần Kỳ đã đến trước phủ Thừa tướng. Trước mắt họ, cổng lớn đóng chặt, không một bóng người.
Giang Miên nhíu mày, quay sang nhìn Tần Kỳ: “Chàng đưa ta tới phủ Thừa tướng làm gì? Nếu đã nghĩ thông suốt, muốn đưa ta về, thì cũng nên đưa về phủ Phiêu Kị tướng mới phải.”
Tần Kỳ không nói không rằng, ôm nàng từ trên xe ngựa xuống. Lời nàng vừa dứt, liền bị hắn nhéo một cái nơi thắt lưng khiến nàng giật mình.
“Miên Miên nghĩ gì thế? Cô gia khổ sở lắm mới có được nàng, sao có thể đưa nàng trở về dễ dàng như vậy?”
“Vậy chàng định làm gì?” Giang Miên chau mày, bất mãn xoa chỗ bị nhéo.
Tần Kỳ cười khẽ: “Cô gia đưa nàng tới xem một màn hay, cam đoan nàng sẽ thích.”
Dứt lời, hắn ôm nàng đứng sang một bên. Một ánh mắt ra hiệu, liền có hạ nhân bước lên trước, gõ mạnh lên cổng lớn phủ Thừa tướng.
Bên trong truyền ra một giọng đầy khó chịu: “Ai đấy? Ban ngày ban mặt làm gì mà gõ ầm ầm, biết đây là đâu không?”
Tên gác cổng vừa hé cửa đã bị một cánh tay đẩy mạnh từ ngoài vào, cửa gỗ nặng nề va vào mặt khiến hắn hét lên một tiếng đau đớn.
Vừa định nổi giận mắng, hắn ngẩng đầu nhìn thấy người tới, liền lập tức nuốt hết lời vào bụng, run rẩy nói:
“Thái... Thái tử điện hạ! Đại tiểu thư…”