Trên bàn ăn, Giang Miên vẫn giữ phong cách trước sau như một – cúi đầu ăn cơm, tập trung gắp từng miếng, chẳng để tâm tới ai bên cạnh. Còn Giang Dật thì hai mắt như dán chặt vào người đang ngồi cạnh em gái mình – Thẩm Dạ, cả quá trình không chớp mắt lấy một lần.
Mẹ Giang len lén liếc mắt trừng Giang Dật, ý bảo anh bớt căng thẳng lại chút. Bà gắp một miếng sườn non đặt vào chén Thẩm Dạ, dịu giọng:
“Tiểu Thẩm, đừng để ý. Thằng bé này từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều hư.”
Giang Dật suýt nữa nghẹn luôn miếng cơm trong miệng. Gì mà bị chiều hư? Người được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa trong nhà này rõ ràng là Giang Miên chứ có phải anh đâu!
Quả nhiên, Giang Miên đang yên đang lành ăn cơm cũng bị ánh nhìn như muốn đốt cháy của Giang Dật phóng tới. Mắt cô chớp chớp, vẫn ngoan ngoãn nhai tiếp miếng sườn vừa gắp.
“Cảm ơn bác gái.”
Thẩm Dạ lễ phép nói, gắp miếng sườn cho vào miệng, nhai xong còn không quên nhẹ giọng khen ngon.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT